Ni-cô-la đă không rời bỏ người 
    thợ điêu khắc vào Giáng Sinh năm ấy, và những năm sau nữa. Cậu ở lại đề học, 
    để trở thành người thợ giỏi như ông thầy của cậu. Marsden nhận ra giờ đây 
    ông đă quá già đến nỗi không thể suốt ngày khắc đẽo, ông quyết định nghỉ 
    ngơi và về sống với một người em gái ở làng bên cạnh. Ông rất tự hào về 
    Ni-cô-la và biết rằng cậu có thể nối nghiệp ông. V́ vậy giờ đây Ni-cô-la đă 
    nổi danh là: "Ni-cô-la khắc gỗ"
    
    Ngôi làng bây giờ cũng khá rộng và đông đúc đến nỗi Ni-cô-la không biết hết 
    mọi trẻ em trong làng theo cách cũ, bây giờ chỉ c̣n duy nhất một cách cậu có 
    thể nói nếu nhà nào có những trẻ em th́ trẹo một cái túi trên cửa vào trước 
    đêm Giáng Sinh. Với sự gia tăng trẻ em, chiếc xe trượt nhỏ bé của cậu không 
    thể chở nỗi số lượng đồ chơi khổng lồ và thế là Ni-cô-la phải sử dụng chiếc 
    xe ngựa của ông già Marsden để kéo. Việc để những chiếc túi được trang hoàng 
    rực rỡ đầy yến mạch trên cửa trở thành thông lệ đối với trẻ em. Trong khi 
    con ngựa ăn những hạt yến mạch, Ni-cô-la sẽ bỏ vào bao đầy những đồ chơi mà 
    cậu đă làm.
    
    Cuộc sống của Ni-cô-la không phải chỉ là tất cả những công việc đó. Một ngày 
    kia từ chiếc ghế làm việc cậu nh́n thấy vài đứa trẻ đang chơi đánh trận bằng 
    những quả cầu tuyết trên nền tuyết mới. Chúng trông rất vui nhộn đến nỗi cậu 
    không thể cưỡng nỗi ư muốn tham gia vào. Một trong những đứa trẻ mà Ni-cô-la 
    chưa gặp bao giờ đang đứng nh́n một cách nhút nhát.
    
    "Lại đây," Ni-cô-la nói, đưa cho cậu bé một nắm tuyết lớn, " thử cầm lấy cái 
    này và cứ coi như cái đích ở đàng kia"
    
    "Ồ không! Em phải kiếm củi và về nhà thật nhanh chóng" cậu con trai bé nhỏ 
    vừa nói vừa kéo chiếc xe trượt trống không đi xa dần.
    
    "Đứa trẻ mới đó là ai thế?" Ni-cô-la hỏi những đứa trẻ khi cậu bé đă đi khá 
    xa.
    
    "Đó là Frederick. Nó mới đến đây. Một tai nạn ngoài biển làm bố nó bị liệt 
    và bây giờ suốt ngày cứ nằm trên giường. Gia đ́nh nó thật sự nghèo đến nỗi 
    Frederick và em trai nhỏ Wilhelm của nó không có th́ giờ để chơi đùa, bởi v́ 
    chúng phải giúp đỡ mẹ"
    
    Sau khi Frederick kéo xe củi về nhà, tâm trí nó chỉ nghĩ đến một điều duy 
    nhất. Cậu đă nghe khá nhiều về Ni-cô-la và chuyện Ni-cô-la đặt những đồ chơi 
    vào trong những chiếc túi treo trước cửa nhà. Chỉ c̣n vài ngày nữa là đến lễ 
    Giáng Sinh và Frederick có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của em trai ḿnh nếu 
    nó có đồ chơi mới vào buổi sáng ngày lễ, nhưng làm sao cậu có thể sắp xếp để 
    Ni-cô-la biết rằng có một đứa nhỏ trong nhà? Cậu cố t́m kiếm khắp nơi một 
    chiếc túi nhưng chẳng có.
    
    Vào đêm trước ngày lễ Giáng sinh cậu cố gợi ư cho mẹ quan tâm đến vấn đề 
    này.
    
    "Mẹ ơi" cậu chậm răi bắt đầu."Mẹ, mẹ có nghĩ là chúng ta có một cái túi 
    trong nhà không?"
    
    "Một cái túi! Loại túi ǵ thế Frederick?" Bà hỏi với vẻ ngạc nhiên.
    
    "À, thật ra đó là một cái túi thêu, nhưng con tin rằng bất cứ loại túi ǵ 
    cũng được. Chúng ta sẽ treo nó bên ngoài cửa vào đêm trước ngày lễ Giáng 
    Sinh, khi Win thức giấc vào ngày mai, trong đó sẽ có một món đồ chơi xinh 
    đẹp cho em. Ni-cô-la khắc gỗ sẽ làm cho tất cả các trẻ em trong làng và con 
    nghĩ giá như có một cái túi ?"
    
    Mẹ cậu thở dài, "Những thứ như bột và khoai tây đựng vào trong những chiếc 
    bao, c̣n những thứ túi này nhiều năm rồi chúng ta không c̣n thấy. Có Chúa 
    chứng giám, với tất cả những lo toan khác, mẹ nào có th́ giờ mà thêu một cái 
    túi. Dù sao th́ mẹ cũng dám chắc rằng anh chàng Ni-cô-la này sẽ chẳng đến 
    với những đứa trẻ nghèo khó như các con đâu. Nào, đưa em đi ngủ đi. Điều đó 
    có thể làm cho đầu óc con thoát khỏi những ư nghĩ ngốc nghếch đấy".
    
    Quá buồn bă Frederick cố dứt bỏ ư nghĩ đặt một chiếc túi trước cửa nhà đón 
    món quà Giáng Sinh cho cậu em trai bé nhỏ, nhưng cậu không thể quên những ǵ 
    về Ni-cô-la. Cậu nghĩ đến những điều cậu đă trông thấy ở ngoài rừng, một con 
    người vui vẻ tử tế. Cậu cảm thấy chắc chắn rằng Ni-cô-la sẽ không đi quên 
    khi đi ngang nhà một đứa trẻ nghèo khó. Cậu suy nghĩ măi, và trong khi ngồi 
    bên ḷ sưởi giúp em thay quần áo, cậu kéo chiếc vớ len màu sáng ấm áp của 
    em. Khi Wilhelm đưa chiếc vớ lên, cậu nói đùa, "Bây giờ nó sẽ đựng những thứ 
    quà tặng giống như bất kỳ những chiếc túi thêu nào. Sao lại không nhỉ? Cậu 
    th́ thầm với chính ḿnh. "Tại sao lại không làm như thế? Và cậu nhảy lên lao 
    ra cửa và buộc ngay chiếc vớ lên cánh cửa.
    
    Một lần nữa Giáng sinh lại đến, mọi vật trong làng đều được tuyết bao phủ, 
    lấp lánh dưới ánh trăng mùa đông. Không c̣n một ánh đèn đang thắp nào trong 
    làng và mọi người đều say giấc chỉ trừ Ni-cô-la, dĩ nhiên là đang bận bịu đi 
    từ nhà này đến nhà khác để làm cho những chiếc túi căng phồng quà tặng. Anh 
    dừng lại trước cửa nhà Frederick. Dưới ánh trăng sáng anh thấy một vật ǵ đó 
    trông buồn cười đung đưa trên cửa. Một chiếc vớ trẻ em! Ni-cô-la lặng lẽ 
    cười một ḿnh, một nụ cười dịu dàng đôn hậu, rồi với tay vào trong túi và 
    nhét đầy vào trong chiếc vớ nhỏ bé, thế rồi vung roi với tiếng leng keng của 
    chiếc xe trượt anh đi qua nhà bên cạnh theo lộ tŕnh của ḿnh.
    
    Khi Frederick mở cửa vào sáng ngày Giáng sinh, cậu và em trai nhỏ nh́n thấy 
    không chỉ một hoặc hai hoặc ba món đồ chơi. Ngay trong đáy chiếc vớ, cậu 
    nh́n thấy 5 đồng tiền to, đủ để cả nhà sống suốt mùa đông. Những đứa trẻ la 
    lên v́ sung sướng, trong khi cha chúng cũng ngồi trên giường đầy hân hoan. 
    Đôi mắt sáng của mẹ chúng tràn đầy những giọt nước mắt hạnh phúc khi bà 
    trông thấy Frederick và em gh́ chặt nhau, đó là chiếc vớ Giáng Sinh đầu 
    tiên.