Tại ngôi 
    nhà của người làm lưới, hầu hết những buổi chiều mùa đông bọn trẻ học cách 
    quấn và gỡ rối đống dây, vá những chiếc lưới đơn giản. Ni-cô-la khám phá ra 
    một cách tách những sợi tơ của cây gai dầu màu vàng cậu có thể làm được mái 
    tóc giống như thật cho những con búp bê bằng gỗ mà cậu thường đẽo gọt khi 
    rảnh rỗi. Khi cậu từ giă họ vào cuối năm, năm đứa trẻ nhà làm lưới đă t́m 
    thấy năm món đồ chơi nhỏ đang nằm chờ chúng trên chiếc ḷ sưởi. Ni-cô-la 
    cũng không quên lời hứa của cậu với ba đứa trẻ nhà Bavran, nên cậu làm một 
    chuyến đi đặc biệt đến ngôi nhà của họ vào buổi sáng Giáng Sinh hôm ấy với 
    những quà tặng
    
     Khi nhiều năm trôi qua, kỹ năng của Ni-cô-la ngày càng tăng lên, với con 
    dao của người cha. Và tất cả những đứa trẻ đều trông đợi một món quà của 
    Ni-cô-la vào ngày Giáng sinh. Không một đứa trẻ nào bị thất vọng, bởi v́ nhà 
    điêu khắc bé nhỏ ấy luôn luôn biết rơ điều mà mỗi đứa trẻ ao ước
    
     Chỉ c̣n một tuần nữa là Giáng Sinh. Ni-cô-la_ giờ đây đă mười bốn tuổi_đến 
    sân trường nh́n thấy tất cả những bạn bè trong nhóm đang tṛ chuyện thật sôi 
    nổi.
    
     "Có chuyện ǵ thế?"
    
     "Sắp có một cuộc đua xe trượt tuyết vào sáng ngày Giáng Sinh" Ốt-tô nói. 
    "Xuất phát từ cổng nhà vị điền chủ trên đỉnh đồi và đích là cây thông lớn ở 
    phía bên kia nhà ông ấy"
    
     "C̣n giải thưởng" Han ngắt lời, "là một chiếc xe trượt mới với phụ tùng 
    bằng kim lọai"
    
     "Ni-cô-la, cậu sẽ tham gia chứ? Xe trượt của cậu cũng không tồi mà, cho dù 
    cậu..."
    
     "Sụyt, Jan", một giọng khác th́ thầm.
    
     "Thật không hay khi nhắc Ni-cô-la nhớ lại rằng cậu ấy đă phải tự làm chiếc 
    xe trượt tuyết trong khi cha chúng ḿnh làm cho ḿnh"
    
     Nhưng Ni-cô-la không lắng nghe cuộc nói chuyện. Cậu suy nghĩ một cách chóng 
    vánh. Cuối cùng cậu quay sang mọi người và hỏi :"Khi nào cuộc đua bắt đầu?"
    
     "Đúng 9 giờ vào sáng ngày Giáng sinh"
    
     Ni-cô-la lắc đầu một cách lưỡng lự. "Tớ không biết tớ có thể đua được 
    không" Cậu nói chầm chậm. Cậu đang nghĩ đến cái tủ đầy ắp đồ chơi mà cậu sắp 
    sửa phân phát cho tất cả các trẻ em vào sáng ngày Giáng sinh, đặc biệt là 
    một cái cho Elsa, con gái người đốn củi, cô bé sống ở bên ngoài khu làng
    
     "Có lẽ nếu ḿnh thức dậy thật sớm và thật vội vă" Ni-cô-la nói với chính 
    ḿnh, lúc đó cậu chợt nhận ra đường đua sẽ đi ngang qua ngay ngôi nhà của 
    Elsa. Con búp bê sẽ được thả rơi trong vài giây, cho phép cậu bé tiếp tục 
    đua mà không mất chút thời gian nào.
    
     "Tôi sẽ có mặt ở đó Tôi sẽ có mặt ở đó! Đúng 9 giờ và tốt hơn là các bạn 
    hăy đề pḥng mất cái giải thưởng đấy!" Cậu la lên một cách khoái trá.  Buổi 
    sáng ngày Giáng sinh bầu trời sáng và đầy nắng, đầy ắp những bông tuyết tươi 
    đẹp. Ni-cô-la đă thức dậy trước khi mặt trời mọc, và như thường lệ cậu đặt 
    những đồ chơi trước cửa của mọi căn nhà. Khi bọn trẻ bắt đầu lên đường với 
    những chiếc xe trượt của chúng chuẩn bị cho cuộc đua, toàn bộ dân làng theo 
    sau để xem cuộc đua một cách đầy hào hứng. Nhưng không có một dấu hiệu nào 
    của Ni-cô-la. Thật không may, một trong những bánh lăn bằng gỗ của chiếc xe 
    trượt đă bị găy dưới sức căng của bao đồ chơi nặng. Khi cậu bé tuyệt vọng 
    đang cố buộc lại bằng sợi dây, cậu nghe thấy âm thanh của chiếc kèn vang lên 
    từ trên đỉnh ngọn đồi ngay nhà vị điền chủ. Cuộc đua đă bắt đầu. Ni-cô-la vô 
    cùng tuyệt vọng bởi v́ cậu biết ḿnh đă lỡ một cơ hội giành được chiếc xe 
    trượt tuyết mới, nhưng dù sao cậu cũng phải đi ngang qua ngôi nhà của người 
    đốn củi đề phát quà cho Elsa, cậu quay lại dựng chiếc xe trượt méo mó lên và 
    lao về phía đỉnh đồi. Khi cậu chạm đến điềm xuất phát, Ni-cô-la nh́n thấy 
    bạn cậu đang tăng tốc ở ngoài xa, trông giống như một đốm đen nhỏ.
    
     "Đi nào Ni-cô-la" dân làng gọi, "chúng ta sẽ đẩy cho cháu khởi động. Một, 
    hai, ba. Nào đi"
    
     Ni-cô-la bay xuống ngọc đồi, mặt cậu buốt v́ gió, cậu trượt mỗi lúc một 
    nhanh, bánh lăn bằng gỗ hầu như không chạm vào nền tuyết cứng. Cái đốm đen 
    đă to dần và Ni-cô-la biết cậu sẽ bắt kịp những đứa trẻ khác. Lũ trẻ hiện ra 
    càng lúc càng lúc càng to dần đến khi Ni-cô-la gần như ngă ra khỏi chiếc xe 
    chúng thật sự kinh ngạc. Chúng đă dừng lại và đợi cậu ngay trước nhà của 
    người đốn củi.
    
     "Nhanh lên Ni-cô-la" Jô bé nhỏ động viên "Chúng tớ đă chờ cậu trên đỉnh 
    đồi, nhưng ông điền chủ nóng ruột nên thổi c̣i bắt chúng tớ xuất phát. Cậu 
    biết là chúng tớ sẽ chờ cậu nếu có thể"
    
     "Đúng thế , Ốt-tô hét lên "bây giờ đi đến thả con búp bê đó trước cửa nhà 
    Elsa, nào đi! Từ bây giờ chúng tớ sẽ đợi cậu! Trước hết phải cố v́ một chiếc 
    xe trượt mới "
    
     Với một tiếng ḥ ồn ả, hai mươi đứa trẻ la lên và cuộc đua lại tiếp tục 
    trên thung lũng đóng băng xuyên qua những quăng đường đất họ phải xách chiếc 
    xe trượt lên, ngoằn ng̣eo dưới những hàng cây và một đọan dài khó khăn gắng 
    sức trèo lên đồi phía sau nhà vị điền chủ. Ni-cô-la chỉ c̣n thấy một đứa trẻ 
    phía trước ḿnh khi cây thông lớn xuất hiện trong tầm mắt.
    
     Giờ đây cậu đang băn khoăn xem thử cần bao nhiêu tiền cho chiếc xe trượt 
    mới để đi phân phát những món quà Giáng sinh. Ni-cô-la trượt nhanh đến nỗi 
    mà cậu nghĩ rằng trong giây lát cậu sẽ xuyên qua cây thông tách nó ra làm 
    đôi, nhưng ngay lúc ấy cậu lái chiếc xe sang một bên và nhảy ra. Khi cậu 
    tháo chiếc mũ len ra, cậu nghe những tiếng reo ḥ của dân làng. Cậu đă thắng 
    cuộc đua. Điều ấy giống như một giấc mơ đă trở thành sự thật.
    
     Tất cả những đứa trẻ tháp tùng Ni-cô-la về nhà trên chiếc xe trượt tuyết 
    mới. Mỗi bà mẹ, mỗi người cha tay họ đi qua đều vẫy tay, mỉm cười đầy tự hào 
    sung sướng như thể con của họ đọat giải.