| 
    NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG CỦA CHỊ     Đêm 
    đó, ôm những bó hoa thắm đậm t́nh cảm quư mến của bạn bè, thân hữu và học 
    tṛ, lời cám ơn cuối cùng của chị đă làm tôi xúc động, những t́nh cảm trân 
    trọng này chị xin dành hết cho anh, người đă lo cho chị từ viết thiệp mời, 
    trang trí, sắp xếp mọi việc …. Đó là đêm mùng 7 tết Quư Mùi, chị giới thiệu 
    tập thơ thứ tư của ḿnh (*) tại nhà văn hóa thiếu nhi huyện Ninh Ḥa. Và, 
    tôi đă đến gặp chị sau đó.  Anh mồ côi mẹ từ năm 3 
    tuổi, đến năm 9 tuổi th́ mồ côi cha, phải về ở với người bác ruột. 11 tuổi 
    anh đă phải tự lập để kiếm sống, với những công việc như bán báo, bán đậu 
    phụng để tiếp tục việc học … Mọi việc rồi cũng qua khi anh ra trường và được 
    bổ nhiệm làm giáo viên. Dạy ở thành phố Nha Trang một thời gian, năm 1960 
    anh trở về quê hương Ninh Ḥa, dạy trường Bán công, làm hiệu phó trường cấp 
    2 Ninh Ḥa 2, rồi làm hiệu trưởng trường Ninh Ḥa 1 cho đến ngày nghỉ hưu.
     Chị gặp anh năm 1970, 
    khi về dạy ở trường bán công Ninh Ḥa. Anh hơn chị 10 tuổi và chị gọi anh là 
    thầy, bởi anh là thầy giáo cũ của bạn chị. Sau giải phóng trường Bán Công 
    giải thể, anh và chị cùng được chuyển về trường Ninh Ḥa 2, rồi …. cùng 
    chuyển về sống chung một mái nhà.  Những năm tháng khó 
    khăn không loại trừ đôi vợ chồng trẻ. Năm 1976 chị sanh cháu đầu ḷng, anh 
    chị vừa đi dạy vừa cải thiện cuộc sống với quán chè trước nhà. Năm 1979, chị 
    bị huyết áp thấp, tim mạch và những chứng bệnh nặng khác, mọi việc tưởng là 
    đă an bài lúc đó, mẹ chị về nhà lo hậu sự, anh theo xe cấp cứu đưa chị về 
    Nha Trang. Thế nhưng, mọi việc đều tốt đẹp, chị được cứu sống và tiếp tục 
    làm xét nghiệm, uống thuốc gần cả năm trời sau đó. Ba năm sau chị bị hư 
    thai, dở sống dở chết trên bàn sanh gần 4 giờ, sau đó bị băng huyết tưởng là 
    chết. Lúc đó mẹ chị đă mất, chỉ có ḿnh anh ẳm bồng lên xuống, nuôi chị 
    trong bệnh viện. Bệnh tim mạch của chị bắt đầu tăng cường độ ngất. Chị bị 
    ngất liên tục, mỗi lần ngất, chỉ có ḿnh anh biết cách làm chị phục hồi. 
    Thời gian đó, chị gầy ốm, liêu xiêu, mỏng tang như chiếc lá.  Với ước muốn có một 
    cháu gái, chị lại có thai lần nữa bỏ ngoài tai lời khuyên của các bác sĩ. 5 
    tháng đầu có thai chị bị ngất liên tục, 7 tháng có dấu hiệu sinh. Anh lại ẳm 
    bồng đưa chị về bệnh viện thành phố để mổ lấy thai. Cháu bé trai ra đời được 
    nuôi trong lồng kính, ốm yếu hơn v́ không có sữa mẹ, thời gian đó không biết 
    bao nhiêu bệnh tật ập đến với chị và cũng chỉ có ḿnh anh ẳm bồng, xoa bóp 
    cho chị qua hết cơn đau này đến cơn đau khác.  8 năm sau, bệnh tim của 
    chị trở nặng hơn, khi chị bị dính ruột do việc mổ sinh 8 năm trước. Một lần 
    nữa anh lại bồng bế đưa chị vào TP.HCM để mổ và tiếp tục điều trị bệnh tim 
    tại Viện tim thành phố. Các bác sĩ yêu cầu chị nghỉ dạy, bởi có một lần lên 
    lớp, hôm đó là giờ thi, chị lên cơn đau và ngất, té từ cầu thang xuống đất. 
    Mọi người không ai biết làm ǵ phải đi t́m anh khắp nơi về lấy thuốc và xoa 
    bóp cho chị. Cuối cùng chị phải đầu hàng căn bệnh tim và nghỉ dạy, sau khi 
    đă khóc không biết bao nhiêu nước mắt. Năm 1994, con trai đầu ḷng của chị 
    thi đậu vào ba trường đại học, như có một phép màu nào đó, chị hết bệnh. Học 
    tṛ cũ của chị thấy chị buồn gởi con đến học với chị và chị trở lại nghề gơ 
    đầu trẻ tại gia đ́nh, cũng như trở lại với những vần thơ sau một thời gian 
    dài gián đoạn  Năm 1995, nhà Thiếu nhi 
    Ninh Ḥa thành lập, học tṛ cũ của chị là giám đốc mời chị về cộng tác dạy 
    anh văn cho các cháu. Từ đây, chị trở lại những ngày tháng sôi động hơn bởi 
    công tác ở nhà thiếu nhi với các phong trào ca muá và các lớp học anh văn vỡ 
    ḷng.  Bây giờ anh đă nghỉ 
    hưu, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đ́nh hơn, con trai nhỏ của chị cũng 
    đă vào đại học, chị lại dành thời gian của ḿnh nhiều hơn cho các em học 
    sinh nhỏ bé. Đối với chị trên đời này chỉ có ḿnh anh là người duy nhất, anh 
    rộng lượng, ai có lỗi anh luôn t́m cách tha thứ, anh được mọi người trong 
    ḍng họ chị qúy mến. Không có anh, không có chỗ dựa vững chắc này làm sao 
    chị vượt qua được những ngày tháng đau ốm triền miên để có nghị lực sống. 
    C̣n anh, lúc nào anh cũng trân trọng và yêu quư chị. Anh luôn nói với chị: 
    “Miễn em vui là anh vui”. Những bài thơ của chị, anh là người đầu tiên được 
    chị đọc cho nghe và góp ư. Trong gia đ́nh chị chưa bao giờ có tiếng to, 
    tiếng nhỏ ; vợ chồng tương kính như tân, lúc nào chị cũng coi anh như người 
    thầy của ḿnh, không bao giờ chị gọi con là “mày” do đó các con hiếu thảo, 
    thương yêu cha mẹ. Ra đường lúc nào cũng thấy anh chị sóng đôi. anh c̣n kiên 
    nhẫn ngồi đợi chị hàng giờ những buổi họp câu lạc bộ thơ nữ, những buổi sinh 
    hoạt của Hội văn học nghệ thuật.  Ở huyện Ninh Ḥa không 
    ai không biết gia đ́nh thầy Trần văn Hiến và cô Phạm thị Hoa, do uy tín và 
    những thành tích của anh, chị đóng góp cho huyện. Vâng đó chính là gia đ́nh 
    chị Phạm Dạ Thủy, một người phụ nữ làm thơ hiện ở huyện Ninh Ḥa, tỉnh Khánh 
    Ḥa. Hăy nghe chị nói về anh trong thơ của ḿnh: “Em sống một đời anh/Mỏng 
    manh như ngọn cỏ/Trái tim thơ dễ vỡ/Trong ngực thơ căng đầy/Anh nâng niu 
    trên tay /Lá t́nh em non biếc/Trăng khi tṛn khi khuyết/Em lúc vui lúc 
    buồn….”.  (*) Đêm giới thiệu tập 
    thơ: “Chiều biển lặng” của Phạm Dạ Thủy. Đây là tập thơ thứ tư của chị sau 
    các tập: Biển xanh không b́nh yên, Gửi người chiêm bao và Bóng lá.  Đào Thị Thanh Tuyền  |