| 
    Tuổi bốn mươi
     - Đào Thị Thanh Tuyền -    Tặng những người bạn của tôi sinh năm 1959.  
     Tuổi 
    bốn mươi là tuổi đẹp nhất đời, tuổi huy hoàng của người phụ nữ, tôi nhớ ḿnh 
    đă đọc câu này ở đâu đó từ rất lâu rồi và luôn nằm ḷng suy nghĩ về nó. Sinh 
    năm 1959, ở năm cuối cùng của thế kỷ này tôi vừa tṛn bốn mươi, lứa tuổi mà 
    khi đất nước thống nhất chúng tôi vừa đúng tuổi trăng tṛn, với biết bao 
    hoài băo của tuổi thanh xuân, vừa đủ thấu hiểu được những biến chuyển của 
    đất nước, lứa tuổi đă sống một thời trong ḷng xă hội nhuộm màu Âu Mỹ và 
    chiến tranh, đă chứng kiến sự nở rộ của phong trào hippy với những anh chàng 
    tóc dài phủ gáy, quần pát, áo eo...  Tôi ít khi nhớ đến ngày sinh của 
    ḿnh, nhưng lần này th́ tôi nhớ rất rơ, h́nh như tôi nhớ và chờ đón ngày 
    ḿnh vừa đúng bốn mươi tuổi từ khi bắt đầu một năm mới. Tháng 8 có rất nhiều 
    sinh nhật, ngày xưa có một người bạn trai đă nói như thế khi tôi kể về ngày 
    sinh của ḿnh. Tôi đón chờ một ngày sinh nhật mùa thu, tưởng tượng đến những 
    chiếc lá vàng bay bay, những cơn gió mát khi đang trong mùa hè nóng nực. 
    Thỉnh thoảng mơ mộng hơn tôi chợt nghĩ: tại sao không là một sinh nhật có 
    hoa hồng, có nến và có cả rượu champagne cho cái lứa tuổi mà người ta gọi là 
    đă chín? Tất cả những điều đó chỉ là những ư tưởng loé lên trong đầu tôi khi 
    tôi chợt thấy buồn.  Bốn mươi tuổi, thử làm một bảng 
    tổng kết, tôi đă có được những ǵ trong cuộc sống: một gia đ́nh, ông chồng, 
    hai đứa con, đủ cả trai gái, những chuyện học hành đều đă trải qua, hành 
    trang cho ḿnh làm việc gần như cũng đủ theo đúng nghĩa “mốt thời thượng” 
    bây giờ: tấm bằng đại học, sử dụng vi tính thành thạo, chứng chỉ C tiếng Anh 
    đủ để vào internet lục lọi t́m ṭi đủ thứ mà không thấy vất vả lắm, kinh 
    nghiệm tích lũy trong công việc, một chức vụ nhỏ nhoi, khiêm tốn để được mời 
    họp giao ban trong cơ quan vào mỗi sáng thứ hai hàng tuần.... Và c̣n cái ǵ 
    nữa ? Không c̣n ǵ hết ngoài những đam mê muốn có một cái ǵ hay hay khác 
    hơn những nhịp điệu đều đều của cuộc sống: chờ đợi một điều ǵ đó vui vui 
    như nhận một lá thư của một người nào đó, một cú điện thoại của một người có 
    thể thân, hay sơ, một bài báo được đăng vân vân và vân vân. Những điều đó có 
    thể làm cho tôi rất vui và cũng rất buồn, nó làm cho ngày trôi qua nhanh, 
    mới thứ hai đầu tuần, lục đục với những công việc, với những đợi chờ, đă 
    thấy thứ bảy hiện ra trên tờ lịch.  Hồng điện thoại cho tôi nói rằng 
    chúng ḿnh đă chính thức bước vào tuổi bốn mươi ngay đêm giao thừa hồi đầu 
    năm mới:  - Có cảm nhận ǵ không ?  Tôi chỉ hỏi Hồng về những đam mê 
    đang có. Hồng đang theo đuổi hai lớp ngoại ngữ vào các buổi tối.  - Cố gắng kiếm thêm một ngoại ngữ 
    mới để có thể đọc được nguyên tác.  Một đam mê rất tuyệt vời, tôi 
    nghĩ. Hồng nói:  - Con cái đă lớn học cũng là một 
    cách để cho ḿnh trẻ.  Tuần trước tôi gặp Hồng ở siêu 
    thị, vẫn cái dáng thanh mănh ngày xưa, tóc xơa ngang vai, quần jeans, áo 
    thụng, giày adidas. Tôi gặp Hải trên con đường đưa đến sân Tennis. Hải mỗi 
    chiều cầm vợt ra sân, tuổi bốn mươi, cao một mét sáu, hai cặp gị vẫn dài và 
    săn chắc, nâu hồng, quần soóc, áo pull hàng hiệu, xe wave.... Hải rủ tôi ra 
    sân mỗi chiều với nó, tôi lắc đầu:  - Tao sợ phải phơi cái mặt ngoài 
    nắng hàng ngày.  Hải trề môi:  - Ngày xưa mày mê bóng bàn lắm 
    mà, ra sân đi sẽ thấy yêu đời biết bao.  Tôi hỏi Hải một câu chẳng ăn nhập 
    ǵ với lời khuyên của nó:  - Mày đánh thế nào ?  Nó cười măn nguyện:  - Đủ để có rất nhiều người mời 
    ḿnh đánh.  Đó cũng là một đam mê, tôi chúc 
    mừng nó. Tôi vẫn gặp những người bạn của tôi hàng ngày đều đặn tới những câu 
    lạc bộ thể dục thẩm mỹ. Tụi nó chèo kéo tôi:  - Tập đi, rất tuyệt, giữ ǵn cơ 
    thể gọn gàng cũng là một trong những bổn phận của bà vợ thời nay đó.  Tôi lại lắc đầu:  - Lười lắm.  Cả bài tập thể dục buổi sáng ở 
    nhà mà cũng khi có khi không.  Mỗi buổi sáng đi làm, tôi vẫn gặp 
    Nga: tóc ngắn, môi son, má hồng, áo dài, xe dream màu mận, ṿng eo thon thả. 
    Nga vẫn cười thật tươi với tôi, nó đă vượt qua những ngày tháng cam go nhất 
    của cuộc sống và bây giờ đă b́nh yên: sống một ḿnh với hai đứa con đă lớn. 
    Hà vẫn măi miết làm giàu với một ông chồng thật chịu khó, thương vợ, ch́u 
    con..... Hạnh nói rằng đang muốn thời gian dừng lại măi ở độ tuổi này, quá 
    một chút sẽ phải bận rộn v́ lo lắng cho con cái: tiền bạc cho con đi học, 
    con cái bắt đầu bước vào lứa tuổi dậy th́, ương ương dở dở, lùi lại một chút 
    là những ngày vất vả xác thân: chăm con từng chén cơm, từng ly sữa.... Thời 
    gian này là tuyệt vời nhất. Tuyết đang bận bịu và tất bật với công việc cho 
    một công ty nước ngoài, nó than thởi với tôi rằng không có th́ giờ để sống 
    cho ḿnh, nó c̣n nói liều mạng:  - Tao bây giờ khô cằn quá, muốn 
    cho ḿnh một đam mê mà không có nổi cho dù đó là một đam mê..... đánh bài đi 
    chăng nữa.  Tôi muốn chia buồn với nó. Hương 
    th́ nói rằng đang cảm thấy già bởi v́ con cái đă quá lớn, sắp sửa làm sui. 
    Tôi chọc nó:  - Ai biểu hồi xưa...ngựa, lấy 
    chồng sớm !  Tôi vào Saigon công tác, điện 
    thoại cho Lệ. Nó đến đón tôi về nhà nó chơi và ngủ lại, dứt khoát không cho 
    tôi ở khách sạn:  - Có ǵ hay đâu khi ở trong căn 
    pḥng với những cái giường hết người này rồi người khác ngủ trên đó thêm cái 
    máy lạnh kêu rè rè khó chịu.  Về nhà nó hai đứa có thể thức 
    suốt đêm nói đủ mọi thứ chuyện trên đời, những chuyện ngày xưa là bí mật, 
    nhưng bây giờ là những chuyện để “ôn cố tri tân”, những câu chuyện mà ngày 
    xưa có thể là ướt đẫm nước mắt, nhưng bây giờ không khỏi tự hỏi sao mà hồi 
    ấy ḿnh như thế, ḿnh trẻ con đến thế.... Lệ rủ tôi lang thang trên những 
    con phố chính của Saigon, tầm nh́n ngắm bây giờ chỉ c̣n hướng vào những shop 
    quần áo thời trang, những hiệu vải, những model màu phấn, màu son, màu 
    mắt... thay cho những hiệu sách mà ngày xưa không có tiền đành chịu khó đứng 
    coi cọp đến tê chân. Lâm rủ tôi đi ăn tối - điện thoại cầm tay, dáng điệu 
    chững chạc, nhà hàng thật sang: khăn trải bàn trắng tinh, chén kiểu, ly rượu 
    bé tí bằng pha lê, có hoa hồng, nến, nhạc cổ điển... Lâm kéo ghế cho tôi, 
    lịch sự và kiểu cách tạo cho tôi một chút cảm động đủ để át đi những kư ức 
    của ngày xưa: thằng Lâm đen thui, lùn tịt, chỉ được cái giỏi toán.... Lâm kể 
    về Hoài đang quay cuồng với những cours phải chạy sô dạy ở hai, ba trường 
    đại học....  Cường điện thoại cho tôi, nói:
     - Ngày xưa tui thích bà lắm, 
    nhưng ngày ấy sao mà bà chăm chỉ học hành quá, nó như một pháo đài kiên cố 
    làm tụi tui không dám tấn công.  Tôi cười khẽ khàng:  - Ngày ấy tui thấy ḿnh lọ lem 
    quá thành ra phải t́m đường thoát  - Ai nói bà lọ lem?  - Nhiều người nói  - Trong đó không có tui.  - Đừng làm tui choáng váng, tán 
    tỉnh một phụ nữ bốn mươi tuổi là phạm vào một trong những điều răn của Đức 
    Chúa Trời đó....  Một người chưa biết mặt gọi điện 
    thoại đường dài tán dóc gần cả tiếng đồng hồ vào một buổi chiều thứ bảy, 
    thỉnh thoảng tôi nghe những câu sốt ruột muốn cúp máy, nhưng tôi vẫn cứ thao 
    thao:  - Kể về anh đi.  - Biết kể về ǵ?  - Chẳng hạn kể rằng hôm nay anh 
    mặc áo màu ǵ, chemise hay áo thun, quần jeans hai kaki, mang giày ǵ vân 
    vân, kể rằng tại sao anh lấy vợ muộn thế?.  - Tôi lấy vợ muộn bởi v́ ngày xưa 
    tôi sống già nhân ngăi non vợ chồng với một cô một thời gian cũng khá lâu.
     Giọng tôi kéo dài như cô gái đang 
    ở tuổi trăng tṛn:  .-... Ghê.....  Trong câu chuyện tôi dùng cả 
    những câu đang hợp thời trang với lứa tuổi mực tím bây giờ: nếu người ấy 
    khen tôi hay, tôi bảo: “Không dám hay đâu”; nếu người ấy khen tôi có giọng 
    nói c̣n rất trẻ tôi nói: “Không dám trẻ đâu”. Tôi vẫn c̣n thích cái giọng 
    điệu gây cho người đối thoại một sự khó hiểu.  Tuổi bốn mươi, gia đ́nh đầm ấm 
    hẳn, vợ chồng bớt căi cọ nhau hơn, hiểu nhau hơn, tôi đă nói thẳng được với 
    chồng tôi những điều tôi không đồng ư. Vợ chồng cùng tuổi ngày xưa khi mới 
    chớm yêu th́ thật là lư tưởng bởi v́ học cùng lớp, giúp đỡ nhau nhiều trong 
    học tập..., là mong ước của biết bao người ; đến khi lấy nhau mới thấy ḿnh 
    già hơn và tôi đang sợ một ngày nào đó: “Tôi đi bằng nhịp điệu một hai ba 
    bốn năm, anh đi bằng nhịp điệu sáu bảy tám chín mười” để lo lắng rằng: “làm 
    sao ta gặp được nhau”. Nhưng đó là ở th́ tương lai c̣n bây giờ tôi vẫn c̣n 
    có những cảm xúc thật sự với chồng. Tôi bớt la hét những đứa con v́ chúng đă 
    biết suy nghĩ, biết nghe lời. Tôi đang rất hạnh phúc, hạnh phúc như chỉ 
    thích mặc quần jeans, chemise hay váy ngắn, tôi không thích những cái váy 
    dài lụng thụng, những chiếc váy chỉ thích hợp ở th́ tương lai.  Thế nhưng, mỗi buổi chiều chở con 
    ra ngồi trên băi biển, bọn trẻ chạy nhảy nô đùa trên cát, tôi thả hồn ḿnh 
    mông lung, một ư nghĩ buồn chợt lóe lên trong đầu: ḍng đời vẫn trôi, cuộc 
    sống vẫn thế, biển vẫn đẹp, ngày vẫn nắng hay có thể mưa, sóng vẫn dội vào 
    bờ, thuyền vẫn ra khơi, người người vẫn ra biển hàng ngày để tắm biển, tắm 
    nắng, băi biển vẫn đông người vào mỗi buổi chiều, những cặp t́nh nhân vẫn 
    say sưa bên nhau mặc cho thời gian trôi.... Tôi nghĩ đến những người bạn 
    ngày xưa, nghĩ đến cả những người bạn đă khuất, tôi nghĩ đến Cường, đến anh 
    chàng chưa biết mặt mà tôi cũng không muốn biết mặt làm ǵ, tôi thích tưởng 
    tượng một khuôn mặt do tôi tự vẽ với những thông số được cung cấp, những ư 
    nghĩ cứ lan man hết người này rồi đến người kia, những khuôn mặt đan xen, 
    không h́nh thù. Tôi nhớ anh chàng chưa biết mặt hỏi tôi:  - Tại sao cuộc sống tỉnh lẻ êm 
    đềm thế  Tôi trả lời:  - Bởi vậy cho nên mới thấy buồn!
     - Tại sao nỗi buồn cứ lửng lửng 
    lơ lơ như thế  Tôi lại trả lời:  - Bởi tôi ở tỉnh lẻ.  Tuổi bốn mươi, tôi như một trái 
    cây đă chín, chín cả trong suy nghĩ lẫn trong cách sống, không muốn giận một 
    người nào. Giận làm ǵ khi mà thời gian qua nhanh thế, chưa kịp để yêu làm 
    sao có thời gian để giận hờn. Những người bạn của tôi bây giờ đă đằm tính, 
    có thể cũng có người bắt đầu hay đă sống với nhiều thủ đoạn, nhưng tất cả 
    đối với tôi đều đơn giản, tôi muốn suy nghĩ thật đơn giản về tất cả, giống 
    như không bao giờ tôi đánh phấn, đánh kem, tôi sợ cảm giác khó chịu với một 
    khuôn mặt dày cộm, giống như không bao giờ tôi tỉa lông mày, tôi sợ những 
    công việc tỉ mỉ. Mỗi buổi sáng đi làm tôi chỉ đưa đẩy hai ṿng thỏi son và 
    hát nho nhỏ: “Sau lưng ngày con gái, môi son đừng biếng lười....”. Tôi chỉ 
    muốn ḿnh thật đơn giản, cầu kỳ làm ǵ khi mà mới đó, mới ngày nào đó bây 
    giờ ḿnh đă tuổi bốn mươi, chưa kịp cảm nhận cái lớn th́ sắp biết đến cái 
    già...  Tôi có những người bạn bây giờ 
    vẫn c̣n lam lũ, chạy ăn từng bữa với bầy con nheo nhóc, buôn gánh bán bưng, 
    chưa có một ngày thư thả để nghĩ đến ḿnh. Tôi cũng có những người bạn đến 
    giờ vẫn chưa lập gia đ́nh, cuộc sống là những ngày tháng vùi đầu vào công 
    việc t́m quên, những người bạn không bao giờ dám nghĩ đến quá khứ cũng như 
    tương lai, quá khứ đẹp quá đầy nuối tiếc, tương lai th́ buồn.... Tôi vẫn có 
    những người bạn đang chờ đợi được đi định cư ở xứ người, mỗi người một số 
    phận, đến bây giờ tôi có thể khẳng định được rằng nghĩ đến những điều đơn 
    giản là tốt nhất. Bốn mươi tuổi có phải là đă 3 giờ chiều, cái giờ mà người 
    ta có thể phấn khởi ra phố, cái giờ mà người ta có thể c̣n hăm hở trang 
    trang, điểm điểm để đi dự một bữa tiệc, nhưng sau 3 giờ chiều là sẽ đến năm 
    rồi sáu giờ, đó là giờ giấc mà tất cả những người phụ nữ đều phải về nhà?.
     “Qua tuổi 40 huy hoàng, người phụ 
    nữ bước sang một giai đoạn mới có nhiều xáo trộn về tâm sinh lư, một giai 
    đoạn có thể gọi là bước ngoặt trong đời người phụ nữ: tuổi năm mươi.Vào tuổi 
    năm mươi, người phụ nữ phải đối đầu với những đổi thay lớn về sức khỏe, tâm 
    sinh lư của tuổi măn kinh. Các hiện tượng nóng phừng mặt, nhiều mồ hôi, hồi 
    hộp, chóng mặt, nhức đầu, đau lưng, mất ngủ, phiền muộn sẽ cáu gắt...”. Tôi 
    đọc kỹ bài báo nói về tuổi năm mươi, photo và dán nó vào sổ tay, đó đâu phải 
    là hù dọa, đó là sự thật. Đến một ngày nào đó người ta muốn phải dùng đến 
    Viagra, một ngày nào đó người ta sẽ phải chấp nhận như là một thua thiệt, đó 
    là điều tất yếu: ai có trẻ th́ tất sẽ có già..... Ngày nào đó tôi sẽ điện 
    thoại cho Cường nói rằng: “Oâng c̣n đi được mà không đến thăm tui “. Người 
    không biết mặt có thể lúc đó sẽ hỏi tôi: “Thế cụ bây giờ có c̣n những nỗi 
    buồn lửng lửng lơ lơ nữa không ?” vân vân. V́ vậy bây giờ tôi muốn tận hưởng 
    những điều tạo hóa ban tặng cho một thứ trái cây đă chín. Nghĩ ngợi xa xôi 
    làm ǵ, tôi chỉ muốn thời gian bây giờ đừng lại: tuổi bốn mươi, tôi đă thật 
    sự hài ḷng, đó là câu đơn giản nhất.  Tôi điện thoại cho Hồng, cho Hải, 
    cho Sương, cho Nghĩa... những người bạn ngày xưa lần đầu tiên tôi tổ chức 
    sinh nhật năm mười bảy tuổi:  - Tao muốn có một sinh nhật vừa 
    tṛn bốn mươi.  Bọn chúng đều cười ngặt nghẽo đầu 
    dây bên kia:  - Mày chuyên đề nói giễu, cưa 
    sừng làm nghé hả?  - Không, muốn thật, muốn có một 
    sinh nhật cuối thế kỷ, một tuổi bốn mươi tṛn trịa.  Có đứa ham vui:  - Tuổi bốn mươi, tại sao không ? 
    Hay lắm chứ!  Nhưng cuối cùng cũng có một câu 
    nói thật t́nh:  - Chỉ sợ kỳ quái thôi.  Tôi buồn, nhưng dứt khoát tôi sẽ 
    tưởng tượng cho ḿnh một sinh nhật bốn mươi tuổi có bốn mươi đóa hoa hồng, 
    bốn mươi ngọn nến và rượu champagne để khi bật nắt sẽ phun lên có ṿi rất 
    đẹp. Tôi sẽ thổi một lần tắt hết bốn mươi ngọn nến, có tiếng vỗ tay rào rào. 
    Tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho ḿnh trong một giấc mơ đẹp nào đó, trong mơ có 
    bữa tiệc đứng, tôi có rất nhiều bạn bè, có đầy đủ tiếng nói cười, tiếng 
    nhạc, tiếng chúc tụng, cụng ly...... Tất cả chỉ v́ tuổi bốn mươi, cái tuổi 
    đẹp nhất đời người.  Nha Trang, tháng 6 năm 1999 .     |