| 
    TRỞ LẠI CHỐN QUEN
     - Đào Thị Thanh Tuyền -    1. Tôi nói với lên khi 
    nhìn thấy người tài xế tắc xi đưa tay định bấm đồng hồ tính tiền:  - Đừng bấm đồng hồ, tôi sẽ trả 
    anh hai mươi ngàn đồng, mọi lần đi từ đây đến đó đồng hồ nhảy lên hai mươi 
    lăm ngàn.  - Chị cũng rành Saigon quá há, có 
    người không chịu đâu....  Chiếc tắc xi vọt lên, tôi ngã đầu 
    ra lưng ghế. Thế là tôi đã đến Saigon sau một đêm gần như thức trắng trên xe 
    lửa. Buổi sáng ban mai lành lạnh, mặt đường còn loang loáng nước, hình như 
    tối hôm qua ở đây đã có một cơn mưa rất to. Tôi nhìn ra ngoài khung cửa xe, 
    những hàng cây cao, những dãy phố, tòa nhà lùi dần, lùi dần về phía sau, con 
    đường như nuồt từ từ chiếc xe tôi đang đi. Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, mặt 
    trăng muộn bị chăng ngang bởi những sợi dây điện chằng chịt trông chật hẹp 
    và rối mắt, bên cạnh chiếc đĩa tròn nhợt nhạt ấy có một ngôi sao lẻ loi và 
    tội nghiệp làm sao ! Chắc là Bình sẽ ngạc nhiên khi thấy tôi. Không, khi 
    nghe tôi báo là đã đến đây qua điện thoại. Hơn nửa năm rồi tôi chưa gặp lại 
    Bình, nhưng tự nhiên lúc này trong tôi lại không có một cảm giác gì nôn nao 
    so với hôm qua hay hôm kia khi sửa soạn hành lý. Bao giờ cũng vậy, khi đặt 
    chân đến đây là tự nhiên trong tôi có một cảm giác mỏi mệt, không biết có 
    phải đó là do một đêm thức trắng(?)....  Người bảo vệ nhà khách đón tôi 
    với nụ cười thật tươi :  - Lâu lắm mới thấy cô vào.  Tôi khệ nệ mang hai cái túi xách 
    thật nặng, trong đó đựng những gói quà đầy ăm ắp tình thương yêu của cha mẹ, 
    anh chị gởi cho con, em.... Trước khi tôi đi, mấy người bà con đã nhờ chuyển 
    vào Sàigon đủ thứ cho mấy đứa đang học ở đây : ruốc chà bông, mực tẩm, bánh 
    tráng, cà phê.... Toàn là những thứ chắc chắn rằng khi nhận bọn chúng sẽ 
    thích, sẽ nhớ đến người thân và biết đâu có cả những giọt nước mắt làm cho 
    cổ họng nghèn nghẹn khi nuốt vào, để nhắc nhở phải cố gắng học hành, cho đến 
    hết mấy năm.... Người bảo vệ đỡ cho tôi một túi xách. Tôi bước đến quầy. Anh 
    nhân viên khách sạn nhìn tôi :  - Chị ở Nha Trang? Đã đăng ký 
    khách sạn hôm qua?  Tôi gật đầu. Anh ta đưa tôi chiếc 
    chìa khóa.  Việc đầu tiên bước vào phòng là 
    tôi đến bên cái điện thoại. Tôi liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc Bình còn 
    ngủ. Tôi bấm số điện thoại của Bình. Tiếng chuông đổ nhiều hồi ở đầu dây bên 
    kia. Mãi thật lâu tôi mới nghe được tiếng alô ngái ngủ quen thuộc của Bình.
     - Xin lỗi, chào buổi sáng....  - Hà hả, có việc gì không em?  - Em đang ở cách anh bây giờ 
    không phải bốn trăm năm mươi cây số nữa mà chỉ còn khoảng năm cây số....  Giọng Bình không có vẻ gì là vui 
    lắm như mọi lần (hay là do tôi tưởng tượng?)  - Em vào lúc nào ?  - Vừa mới  - Sao không báo để anh đi đón  - Sợ phiền anh, em thích cái cảm 
    giác một mình khi bước xuống tàu lửa....  - Em vào mấy ngày ?  Tôi thở hắt khi nghe câu hỏi của 
    Bình. Tôi mới vào mà Bình đã hỏi tôi ngày về một cách khéo léo.  - Khoảng hơn mười ngày, em đi 
    học.  - Em vẫn ở Nhà khách mọi lần chớ 
    ? Chờ anh, anh sẽ đến, tụi mình đi ăn sáng.  Bình đến, dáng điệu thật mệt mỏi 
    dù đang là buổi sáng. Tôi không dấu được vẻ tò mò, nhìn Bình kỹ càng như 
    chưa bao giờ nhìn kỹ hơn thế. Bình cười khì khi thấy ánh mắt nhìn lom lom 
    của tôi :  - Thấy anh tàn tạ quá há?  - Không, đẹp trai lắm, em đang cố 
    nhìn kỹ coi có dấu vết nào của sự thay đổi chưa, chẳng hạn như là tối hôm 
    qua có một cô đã ôm hôn thắm thiết khi từ giã  Bình không cốc vào đầu tôi như 
    mọi lần mà giục :  - Thôi, đi kẻo trễ!     2. Tôi cố gắng mở cặp mắt 
    cay xè vì thiếu ngủ nhìn lên bảng. Những hình ảnh, những dòng chữ qua chiếc 
    đèn chiếu lung linh nhảy múa. Người giảng viên vẫn nói thao thao về những 
    phép tính, sai số trong phòng thí nghiệm, hành động cần khắc phục, thủ tục 
    đánh giá.... Những mái đầu ngồi trước tôi có cái cúi xuống hí hoáy ghi ghi, 
    chép chép, có cái ngước lên, hình như cũng có cái gục hẳn xuống bàn.... Tôi 
    cũng muốn gục xuống bàn để nhắm mắt lại một chút, nhưng tôi ngại, tôi mắc 
    cỡ..... Đầu óc tôi bắt đầu lan man. Sáng nay trông Bình thật mỏi mệt. Bình 
    không ăn sáng, chỉ uống ly cà phê thật đậm và nhìn tôi ăn. Tôi cũng chỉ khèo 
    khèo mấy miếng. Bao giờ cũng vậy, sau mỗi lần đi công tác là tôi xuống mấy 
    ký lô..... Bình chẳng đá động gì đến chuyện của hai đứa. À, mà tôi mới vào 
    sáng nay. Tôi còn những gần mười đêm và mười một ngày ở Saigon. Bình nói tối 
    nay sẽ đến. Tôi tưởng tượng tối nay Bình sẽ chở tôi đi đưa cho bằng hết 
    những gói qùa từ Nha Trang gởi vào Saigon, rồi sau đó hai đứa sẽ đi lòng 
    vòng, vào một quán nào đó, rồi Bình đưa tôi về, cứ như thế cho hết mười đêm. 
    Không biết Bình có nói gì đến tương lai ? Không biết liệu Bình có nói đến 
    những điều sẽ phải cưu mang tôi ? Tại sao tôi lại có ý nghĩ rằng mình chỉ là 
    một thân tầm gởi gởi vào Bình nhỉ? Ngày tôi quyết định về Nha Trang làm 
    việc, Bình đã nói với tôi :  - Anh sẽ cố gắng để tạo được một 
    cuộc sống ổn định rồi mới cưới nhau, anh muốn em về Nha Trang, anh muốn em 
    sống bình yên trong thời gian này.....  Rồi một năm. Hai năm. Đến bây giờ 
    đã là bốn năm. Tôi vẫn một mình, thảng hoặc gặp Bình qua những chuyến công 
    tác, thường xuyên gặp Bình qua điện thoại, có tháng tôi trả tiền ít, có 
    tháng tôi trả tiền nhiều, đó là những tháng:  - Anh bận lắm, anh không thể gọi 
    thường xuyên cho em được  Rồi những tháng trả tiền nhiều 
    càng nhiều hơn. Tôi chỉ còn gọi cho Bình những đêm thật khuya hay những buổi 
    sáng thật sớm.  Giờ nghỉ giải lao, tôi tranh thủ 
    đi cộp con dấu vào tờ giấy đi đường, dù gì nó cũng là bằng chứng cho những 
    ngày tôi gặp Bình và là chứng từ hợp lệ cho cô kế toán cơ quan. Tôi bấm số 
    điện thoại phòng làm việc của Bình. Tôi thích điện thoại cho Bình khi bấm 
    một con số không phải là con số không ở đầu để cảm giác rằng mình đang gần 
    Bình hơn, không còn là hàng trăm ký lô mét. Tiếng một cô gái nào đó hình như 
    còn rất trẻ :  - Anh Bình đi ra ngoài rồi, 
    khoảng một giờ nữa chị gọi lại, nếu có gì quan trọng xin chị nhắn.  Tôi cám ơn và cúp máy. Tôi có gì 
    quan trọng đâu để nhắn ngoài việc muốn gọi cho Bình một con số, không phải 
    bắt đầu bằng con số không của một cuộc gọi điện thoại đường dài....     2 Bình điện thoại đến khi tôi 
    đang nằm coi TV :  - Bảy giờ anh đến.  Tôi liếc nhìn đồng hồ, tôi còn 
    một tiếng để chờ đợi. Một tiếng có gì là quan trọng so với thời gian bốn năm 
    tôi về Nha Trang, hai năm lang thang ở Saigon sau khi ra trường và năm năm 
    yêu nhau trong trường Đại học? Tôi lẩn thẩn làm một con tính cộng. Thế là 
    tôi quen Bình đã mười một năm. Bằng tuổi một đứa cháu của tôi bây giờ, đứa 
    cháu mà tôi đã nhìn nó từ ngày nó khóc oe oe, đến khi nó giảng giải được cho 
    tôi rằng ban nhạc này là ban nhạc Backstreets Boys, bộ phim kia của Hàn Quốc 
    người đóng vai chính là Jang dong Gun, cô gái cột tóc cao là Choi Jin Sil, 
    bửa trước trong phim kia để tóc ngang.... Nó giảng giải cho tôi rành rẽ thế 
    nào là nuôi một con gà ảo : cho gà ảo ăn, cho uống nước, gà bệnh phải chích 
    thuốc cho nó, dắt nó đi chơi..... Còn tôi đó là khoảng thời gian thấy mình 
    càng ngày càng lẩn thẩn, nỗi buồn càng ngày càng tăng theo từng nếp nhăn 
    trên trán, trên khóe môi....  Bình nắm tay tôi bóp chặt khi tôi 
    để hai bàn tay trên bàn. Trước mặt tôi cô ca sĩ hát thật to cùng với tiếng 
    ồn ào của mấy cây ghi ta điện, bộ trống.... Tự nhiên tôi muốn khóc. Tay Bình 
    vẫn ấm. Hai đứa chẳng nói được điều gì khi ngồi trong tiệm cà phê sang trọng 
    bởi vì nhạc ồn ào quá. Thế mà lại hay, tôi đang muốn đầu óc mình trống rỗng, 
    những gì muốn nói ngày nào tôi chẳng nói với Bình qua điện thoại. Lúc đưa 
    tôi về trước cửa khách sạn hình như tôi nghe tiếng Bình:  - Anh mệt mỏi quá!  Đêm đầu tiên ở Saigon, tôi ngủ 
    được một giấc thật sâu. Trong giấc ngủ tôi mơ thấy một đám cưới, đám cưới 
    của tôi nhưng không phải với Bình mà hình như với một người nào đó hình như 
    là Long, là Hùng.... Khi tôi thức giấc đã là 6 giờ 30 sáng. Tiếng chuông 
    điện thoại reo vang:  - Alô, có phải Hà không ? Long 
    đây. Tối hôm qua anh có gọi cho em mà không gặp, công việc thuận lợi chớ?
     Đúng là Long. Long lúc nào cũng 
    ân cần, chu đáo, như hôm đưa tôi ra ga xe lửa với những lời dặn dò kỹ càng, 
    ăn cơm ở đâu ngon mà rẻ, ông thầy nào giảng hay mà tận tình, sẽ có bài kiểm 
    tra cuối đợt học..... Long hỏi về những cơn mưa ở Saigon. Tôi trả lời Saigon 
    lạ lắm, giống như mùa đông hay mùa thu ở Nha Trang. Trời không nắng, gió 
    lộng làm tóc bay, hơi lạnh vào buổi sáng, mưa thảng hoặc vào chiều hay tối. 
    Thời tiết Saigon hay lắm, giống như một cô gái đỏng đảnh kiêu kỳ bỗng trở 
    nên đằm thắm nết na. Long nói về cái nóng của Nha Trang. Trời khô hanh, gió 
    rát mặt của cái thời thời khắc chuyển tiếp giao mùa. Và cuối cùng là một câu 
    để có thể làm tôi suy nghĩ trong giờ học của buổi sáng nay :  - Anh thấy nhớ em.  Giờ học buổi sáng là của một ông 
    giảng viên người Anh, tôi cố gắng căng lỗi tai để hy vọng nhét một vài điều 
    hay hay phát ra từ cái miệng có đôi môi mỏng và đỏ như son. Rồi cũng chấm 
    hết buổi sáng để buổi chiều bắt đầu bằng một bài giảng khác.  Buổi tối Bình đến, lại ăn tối, 
    lại cà phê, lại đi lòng vòng. Saigon về đêm hơi gai lạnh, Bình đưa tôi về 
    khi thành phố đã ngớt người. Trước của Nhà khách Bình nhìn tôi thật lâu, 
    hình như Bình định nói gì đó, rồi anh lắc đầu :  - Em vào đi, rồi anh đi  Đến lượt tôi lắc đầu:  - Anh đi, rồi em vào.  Tôi chờ cho chiếc xe Bình chỉ còn 
    là một cái chấm nhỏ mới bước vào nhà khách. Anh nhân viên trực buổi tối nhìn 
    tôi cười thân thiện:  - Lúc tối có một người tên là 
    Long ở Nha Trang gọi cho chị.  Tôi nói lời cám ơn và nghĩ chắc 
    là Long sẽ buồn, nhưng Long đâu có biết rằng tự nhiên bây giờ tôi còn buồn 
    hơn bao giờ hết khi tôi đang ở trong một thành phố thật lớn. Ở đây tôi có 
    Bình, tôi gần Bình, nhưng tôi đang cảm thấy xa lạ biết bao. Tự dưng tôi thèm 
    một buổi chiều thật bình yên ngồi trên bãi biển, bên cạnh là Long, với những 
    câu chuyện thật tiếu lâm, để hai đứa tha hồ cười ngặt nghẽo. Long là vậy, 
    bình thường không tham vọng, bất kỳ nghịch cảnh nào cũng biến thành chuyện 
    vui, kho tàng truyện tiếu lâm. Không như Bình với dáng điệu lúc nào cũng quá 
    mỏi mệt, tôi e rằng tối nay mình sẽ mất ngủ.     3. Lớp học chia thành bốn 
    tổ để thảo luận. Ông giảng viên người Anh đi tới từng tổ cố gắng nói thật 
    chậm rãi, để hy vọng truyền đạt những điều ông muốn truyền đạt. Tôi cố gắng 
    căng đầu, căng óc tìm cho được một vài chi tiết không phù hợp của cái ví dụ 
    đề ra trong đề tài thảo luận để đóng góp vào biên bản ghi nhận. Một anh 
    chàng trong tổ nói đùa một câu để mọi người cười xòa cho bớt căng thẳng. Đầu 
    óc tôi tự nhiên lại chuyển hướng ra ngoài đề tài đang thảo luận, lan man hết 
    sự này đến việc nọ. Một người ngồi bên cạnh thúc tôi :  - Chị Hà có ý kiến gì thêm nữa 
    không?.  Tôi lắc đầu. Buổi thảo luận được 
    chấm đứt bằng câu chào tạm biệt và chúc thật lịch sự của ông giảng viên 
    người Anh. Tôi trở về nhà khách và nhận được một tờ giấy ghi lại lời nhắn 
    của Bình : “Anh đi công tác Cần Thơ khoảng năm ngày, sẽ về Saigon trước khi 
    em về Nha Trang” - Tôi chợt thở dài. Biết làm gì với những đêm còn lại ở cái 
    thành phố quá rộng lớn như thế này, với một người khó ngủ như tôi. Tôi lục 
    tìm trong đầu óc những đứa bạn bè để có thể liên lạc khi thấy buồn. Trời tự 
    nhiên đổ mưa rất to, trong tôi chợt có một ý nghĩ : Giá như có thể mưa to 
    như thế này vào mỗi đêm cho đến hết đợt học.     4. Bình từ Cần Thơ về vào 
    buổi tối cuối cùng tôi ở Saigon. Hai đứa đi ăn tối, lòng vòng khắp các nẻo 
    đường của cái thành phố thật lớn đầy mùi khói xe. Bình rủ tôi ra ngồi ở Hồ 
    Con Rùa vừa ăn kem, vừa ngắm người qua kẻ lại. Khác với mọi lần, tự nhiên 
    Bình lại nói rất nhiều từ chuyện đi Cần Thơ đến hỏi thăm chuyện học hành của 
    tôi. Tôi thờ ơ nghe Bình nói và cuối cùng Bình đề cập đến một vấn đề mà tôi 
    không thể thờ ơ được nữa, Bình nói về chuyện hai đứa:  - Anh thấy khó có thể bảo đảm cho 
    em một cuộc sống đầy đủ. Ở đây công việc làm không ổn định, anh vẫn còn lông 
    bông quá, mà em…  Tôi ngắt lời Bình :  - Mà em đã sắp quá thì rồi phải 
    không ?  Bình nhìn tôi khổ sở :  - Anh hy vọng em hiểu.  Đến lượt tôi cao giọng :  - Em hiểu. Hiểu hết. Hiểu rằng 
    anh không muốn cưới em. Hiểu rằng anh không muốn cái quan hệ này kéo dài 
    nữa. Hiểu rằng Nha Trang - Saigon xa xôi lắm. Hiểu rằng lúc nào anh cũng 
    thấy mệt mỏi khi tiếp xúc với em. Hiểu rằng bao nhiêu năm rồi anh muốn nói 
    nhưng không nói được hay không dám nói....  Tôi nói nhiều để rồi cuối cùng 
    cũng không biết mình nói những gì. Bình ngồi im lặng nghe tôi trút hết những 
    điều gì từ lâu tôi câm nín.  Tôi trở về nhà khách, mệt mỏi rã 
    rời, nằm lăn ra giường chẳng buồn thay quần áo. Tự nhiên đầu óc tôi lúc này 
    lại tỉnh táo. Tôi mở mắt thật to nhìn lên trần nhà màu trắng, chợt nhớ đến 
    ngày mai có bài kiểm tra cuối đợt học. Tôi nhớ đến Long và những lời lẽ dặn 
    dò khi làm kiểm tra. Lúc này tôi cần tỉnh táo. Tôi cần phải làm một bài kiểm 
    tra thật tốt trước khi về Nha Trang. Có tiếng chuông điện thoại reo. Long ở 
    đầu dây bên kia cách tôi bốn trăm năm mươi kí lô mét :  - Ngày mai về chưa, anh ra đón.
     Tôi trả lời Long bằng một cái 
    giọng thật khàn :  - Đừng ra đón, em thích cảm giác 
    một mình khi ở sân ga.      |