| 
    Về Tết 
     - Đào Thị Thanh Tuyền -   Hùng 
    tắt máy xe, quay sang nói với Ngân:  - Em coi xe, anh vào nhà nói tụi 
    nó ra xách đồ, rồi anh đi gởi xe.  Thằng B́nh đang ngủ trong ḷng 
    của Ngân, choàng tỉnh dậy hỏi thật to:  - Đến rồi hả ba ?  Phía sau, con An cũng đă thức 
    dậy, chồm tới trước, gương mặt tươi tỉnh hẳn, chẳng bù lúc năy ở trên đèo 
    điệu bộ nó hệt như một con gà mắc mưa, ba nó phải dừng xe liên tục để nó ói. 
    Hai đứa nhỏ loi choi, bây giờ Ngân mới thấy buồn ngủ, hơn nữa ngày ngồi trên 
    xe, Ngân không hề chợp mắt được một chút nào, cô vừa lo cho hai đứa nhỏ, vừa 
    phải nói chuyện với Hùng để quên đường dài. Gia đ́nh cô vượt gần ba trăm cây 
    số từ đồng bằng lên cao nguyên ăn tết.  Mấy đứa nhỏ rộn ràng xuống xe. 
    Hùng cùng người em trai ra phụ đem mấy thứ lặt vặt vào nhà, Ngân thấy bóng 
    mẹ chồng thấp thoáng bên trong hàng rào.  Cô kéo hai đứa nhỏ:  - Vào nhà, thưa bà nội liền nghe.
     Nguyệt từ trong nhà bước ra đỡ 
    mấy túi xách trên tay Ngân:  - Đưa cho em, chị đi cả ngày chắc 
    mệt ….  Ngân vào nhà, cô chào mẹ chồng, 
    rồi theo Nguyệt xuống nhà dưới, trên nhà mấy anh em Hùng rôm rả, cười nói 
    lao xao. Nguyệt rủ cô ra nhà bếp ngoài vườn:  - Ra ngoài này đi chị, em đang 
    nấu dở ấm nước.  Ngân nh́n nhà bếp mới xây:  - Nhà xây bếp mới mà vẫn nấu bếp 
    cũ hả em ?  - Mợ không chịu nấu bếp mới, mợ 
    tận dụng củi cà-phê trong vườn.  Nguyệt khươi khươi mấy cây củi, 
    ánh lửa bùng to lên, nước trong ấm reo reo. Ngân nh́n Nguyệt:  - Lúc này có ǵ mới không ?  - Vẫn vậy chị à, không buồn, 
    không vui.  - Tết này Thắng có về không ?  - Em không biết, chẳng nghe bên 
    đó nói ǵ, người ta không nói, ḿnh cũng ngại hỏi.  Nguyệt là em út và là em gái duy 
    nhất của Hùng. Nhà chồng Ngân có bốn anh em, ba anh trai đi làm xa, Nguyệt 
    học mấy năm sư phạm rồi về dạy gần nhà. Năm tháng trôi qua, từ ngày lấy 
    chồng, cứ mỗi lần về tết, Ngân thấy Nguyệt ngày càng héo rũ, như một b́nh 
    hoa cắm trên bàn, chủ nhân chẳng buồn thay nước. Ngân chứng kiến Nguyệt từ 
    một cô gái dậy th́, đến một cô sinh viên trưởng thành, rồi một cô giáo điềm 
    đạm, đến bây giờ, tự nhiên cô có cảm giác Nguyệt đang mất dần sự tự tin. 
    Thắng ngày xưa học cùng sư phạm với Nguyệt, hai nhà sát cạnh nhau, rồi Thắng 
    bỏ cơ quan xuống Saig̣n làm việc, thảng hoặc về thăm Nguyệt. Tết năm rồi, 
    Ngân c̣n thấy hai người đi chơi với nhau. Nguyệt rót nước vào b́nh thủy, cô 
    nấu tiếp một ấm nữa:  - Chị chờ nước nóng, pha tắm cho 
    mấy đứa nhỏ, chiều rồi.  Ngân và Nguyệt ngồi im lặng trong 
    gian bếp nhỏ, củi nổ lách tách, bắn ra những đốm lửa li ti, trong cái bếp 
    kiềng ba chân, lửa đỏ bùng ra ôm lấy cái ấm, soi thấy rơ khói ám đen một 
    gian bếp, trên một thanh tre bắt ngang hai tấm liếp, lủng lẳng mấy túm cá 
    khô, mạng nhện giăng đống củi nhỏ nằm trong góc bếp, làm thành một bức tranh 
    màu tối, buồn hiu hắt. Buổi chiều đang xuống chậm, cái lạnh cao nguyên thấm 
    dần vào da thịt. Nguyệt nh́n chăm chăm vào bếp, lấy tay trở mấy cây củi nhỏ, 
    gương mặt cô vừa nghiêm, vừa buồn, Ngân cảm thấy có một buổi chợ chiều ba 
    mươi trên gương mặt Nguyệt, đó là nhan sắc bắt đầu giảm, và nỗi buồn lại 
    tăng. Cô nhẩm tính số tuổi của Nguyệt, con gái ở quê hai mươi bảy tuổi là đă 
    quá muộn màng. Có tiếng dép mẹ chồng Ngân đi xuống, bà nh́n vào gian bếp gọi 
    Nguyệt:  - Thằng Toàn đến chơi, lên nhà 
    tiếp nó đi, để đó chị làm.  Nguyệt cau mặt:  - Con đă nói với mợ rồi, nó có 
    đến nói không có con ở nhà.  Mẹ chồng Ngân gắt:  - Con này, chẳng lẽ chiều ba mươi 
    mà tao nói mày vắng nhà, nó biết ngay là nói dối, cái xe mày lại để ngoài 
    sân. Thôi, lên tiếp chuyện nó một lát.  Vợ chồng Thảo về cuối cùng. Mấy 
    đứa con nít có bạn la hét ồn ào hẳn lên, căn nhà ngày thường trống trải lắm 
    giờ bỗng dưng hóa chật. Ngân cùng vợ Thảo lúi húi dưới bếp, mẹ chồng cô 
    thoắt ra, thoắt vào, hết ngoài vườn, lại vào bếp, lên nhà trên, tự nhiên 
    Ngân cảm thấy vui v́ bà vẫn c̣n mạnh khoẻ. Bữa cơm chiều ồn ào, mấy anh em 
    trai ngồi lai rai với nhau, chuyện văn, mấy đứa con nít vừa ăn, vừa hét. Lớp 
    người lớn nói chuyện, lớp con nít ồn ào, đúng nghĩa một bữa cơm chiều ba 
    mươi tết.  Buổi tối, Nguyệt rủ Ngân đi lang 
    lang xuống chợ. Đêm cuối năm ở cao nguyên thật lạnh, dù đă khoác thêm một 
    cái manteau bên ngoài cái áo len, Ngân vẫn thấy lạnh quá. Cô choàng tay qua 
    vai Nguyệt, hai chị em đi chậm chậm xuống con dốc. Quê chồng Ngân bây giờ đă 
    đổi khác nhiều lắm so với ngày cô về làm dâu chỉ có đất đỏ, nhà gỗ, mái tôn 
    ch́m trong những khu vườn xanh ngun ngút, ban đêm phải thắp đèn dầu. C̣n bây 
    giờ, nhà cửa san sát, ánh điện sáng trưng. Những ngôi nhà mới mọc lên nhiều 
    hơn năm ngoái ; nhà hai, ba tầng, kiến trúc kiểu mới, hàng quán nhiều hơn, 
    nhưng cũng vẫn là một thị trấn hiền ḥa và b́nh yên bên Quốc lộ, tiếng động 
    cơ xe chạy vù qua không làm cho thị trấn thức dậy ồn ào. Chợ tết h́nh như 
    thức suốt đêm với đầy đủ nhịp điệu cần thiết của nó, những quán hàng, những 
    tà áo đủ màu sặc sỡ..... Giọng Nguyệt tự nhiên buồn hẳn:  - Chị thấy không, thị trấn này 
    mỗi năm mỗi khác, mới hơn, đẹp hơn, chỉ có em là vẫn vậy nếu không nói là 
    tàn tạ theo thời gian, em có cảm giác ḿnh đang tuột dốc, mà tuột dốc với 
    một chiếc xe đạp không thắng ….. Chắc chị không biết thằng Toàn, nó là con 
    bà Giáo ở xóm trên, ngày xưa học cùng lớp với em, giờ giàu có lắm, nó có một 
    cái ga ra, nhà nó mấy năm nay liên tiếp trúng cà phê, cứ theo tán tỉnh em 
    hoài. Lúc này có tiền trông nó phách phách thế nào ấy, cứ nh́n thấy điệu bộ 
    nó là em nản, nó không hợp với ḿnh, nhưng tỏ thái độ th́ sợ gia đ́nh bên ấy 
    nghĩ rằng ḿnh kiêu. Ở quê mà kiêu là không sống nổi, dù ǵ cũng bà con cḥm 
    xóm…  Ngân không biết nói ǵ, cô hỏi 
    bâng quơ:  - Thế Thắng th́ sao ?  - Cả năm rồi em có tin tức ǵ 
    đâu, cũng không qua bên đó, em ngại lắm. Thỉnh thoảng mẹ Thắng có sang nhà 
    chơi, nhưng chẳng thấy bà nói ǵ về ảnh. Mợ bảo em ưng Toàn, quên Thắng đi 
    là vừa, mợ nghĩ đơn giản, chuyện hôn nhân mà làm như chuyện con cá, mớ rau 
    ngoài chợ, không ưng hàng này qua mua hàng khác .  - Mợ đang sốt ruột ấy mà.  - Đôi khi em thấy buồn ghê chị 
    ơi, phải chi em đừng học hành ǵ cả, cứ lớn lên, rồi đi lấy chồng, sinh con, 
    quanh quẩn ruộng vườn, thế mà lại hay, học hành làm ǵ để bây giờ thấy khó 
    khăn quá. Nhà vắng, mẹ buồn, mẹ cứ nói em thế này thế khác, cứ cố ghép em 
    với Toàn, làm em không sốt ruột cũng không c̣n b́nh tâm được nữa, bề ngoài 
    trông cứng cỏi thế đấy, nhưng bên trong em cảm thấy ḿnh không c̣n tự tin 
    vào ḿnh nữa.  Đêm càng lúc càng lạnh, hai chị 
    em quay trở lên con dốc về nhà. Ngang qua công viên, đèn điện sáng rực đủ 
    màu, từ trong hội chợ phát ra đủ mọi loại âm thanh, từ tiếng rao lô tô, 
    tiếng quảng cáo, đến tiếng đàn, tiếng hát …... Một vài chiếc xe máy chạy vụt 
    qua, mấy cô gái người dân tộc váy áo sặc sỡ đủ màu, bíu tay nhau cười nói 
    lao xao. Nguyệt im lặng suốt con đường về nhà, hai chị em rẽ vào ngơ, Ngân 
    thấy Nguyệt nh́n vào nhà Thắng, h́nh như có bóng một người quen, Nguyệt nắm 
    tay Ngân, kéo nhanh vào nhà.  Buổi sáng mồng một, Ngân co ro 
    bước ra vườn, mẹ chồng cô đă dậy từ hồi nào đang loay hoay trong gian bếp 
    nhỏ. Có mùi khói bếp quyện với mùi sương sớm, không gian yên tĩnh đến nỗi 
    Ngân nghe được tiếng từng giọt sương nhỏ trên những lá cà phê. Cô bước vào 
    gian bếp, tiếng lửa nổ lách tách như kéo cô ngồi xuống, đây là nơi duy nhất 
    cô có thể nói chuyện thân mật với mẹ chồng. Cô kéo một cái đ̣n, ngồi xuống 
    bên cạnh bà.  - Mợ nấu ǵ vậy ?  - Tôi nấu nước để chốc nữa bọn 
    con nít đánh răng, rửa mặt ….. Có việc ǵ đâu mà chị dậy sớm ….. Năm nay 
    lạnh hơn mọi năm.  - Năm rồi mùa màng được không mợ 
    ?  - Cũng tàm tạm, tôi với con 
    Nguyệt ở đây có tiêu xài ǵ nhiều đâu … Tiền bạc không lo, chỉ lo cho con 
    Nguyệt, ngày càng lớn tuổi, bạn bè nó tay bồng, tay bế cả. Chị biết thằng 
    Toàn con bà Giáo không, con Nguyệt nhà ḿnh cứ đỏng đảnh chê nó ……  - Chắc nó c̣n thương Thắng ….  - Thương ǵ mà thương, nghe nói 
    thằng Thắng sắp lấy vợ Saigon …….  Có tiếng dép của Nguyệt đi xuống, 
    bà im bặt. Trời bắt đầu sáng, Ngân nh́n ra vườn vẫn c̣n sương mù dày đặc, có 
    tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, rồi không gian yên ắng trở lại, có tiếng hót 
    một vài con chim lạ trong vườn buổi sớm. Ngân chợt hiểu những nỗi buồn của 
    Nguyệt, nỗi buồn khi thấy thời gian ngày nào cũng giống nhau, không gian 
    ngày nào cũng yên tĩnh, của sự chờ đợi mà không biết ḿnh chờ đợi điều ǵ.
     Toàn chở bà Giáo đến chúc tết. 
    Chiếc xe suzuki sport nổ máy thật to, khiến con Vàng, con Phèn bất b́nh sủa 
    inh ỏi. Nh́n điệu bộ của Toàn, Ngân hiểu tại sao Nguyệt thấy nản.  Cả ngày, Ngân và vợ của Thảo loay 
    hoay dưới bếp, buổi tối lúc bước xuống nhà dưới, Ngân chợt thấy thấp thoáng 
    bóng Nguyệt ngoài vườn. Nửa đêm cô chợt tỉnh giấc, h́nh như có tiếng cựa 
    ḿnh, rồi tiếng thở dài của Nguyệt ở giường trong. Ngân chợt thấy buồn, cô 
    biết làm ǵ, biết nói ǵ để an ủi cô em chồng. Rồi tự nhiên cô không ngủ 
    được, nằm suy nghĩ mông lung về những ngày tháng đă qua, cái ngày chân ướt, 
    chân ráo về quê chồng. Ngày ấy tóc Nguyệt thắt bím, hay cột thật cao, má 
    trắng mịn, ửng hồng khi đi ngoài nắng. Hồi ấy Ngân cứ ngắm măi tuổi dậy th́ 
    của Nguyệt. Rồi cô nghĩ lan man đến vợ chồng Thảo, đến đứa em trai kề 
    Nguyệt, nó cũng bỏ thị trấn này mà đi, ba người con trai của mẹ chồng cô 
    không ai muốn ở đây, chỉ có Nguyệt ….. Về sáng, có tiếng con chim cú mèo kêu 
    văng vẳng từ xa. Mỗi lần trở về Ngân đều nghe được tiếng cú mèo, cô không 
    tin dị đoan rằng đó là một con chim mang điềm gỡ, bởi đă bao năm rồi, mỗi 
    khi trở về Ngân đều nghe tiếng cú kêu, đến nỗi khi về nhà cô lại thấy nhớ mà 
    gia đ́nh vẫn b́nh yên. Rồi có tiếng mưa rơi th́ thầm trên mái tôn, cơn mưa 
    sớm của cao nguyên, mùi đất ướt phảng phất, lành lạnh. Ngân chợt nghĩ đến 
    những buổi sáng ở những thành phố cô đă đi qua. Huế dịu dàng, Sai g̣n trong 
    trẻo, Nha Trang yên b́nh, Cần Thơ nôn nao, Cà Mau muộn màng, Bạc Liêu hồn 
    nhiên, Rạch Giá yên tĩnh.... Chỉ có quê chồng cô là khác nhất, nhịp điệu 
    sinh hoạt buổi sáng trầm lắng nhưng vội vàng, cái vội vă khó nh́n thấy, khó 
    đoán ra.     * *  *     Rồi cũng qua đi hết mấy ngày tết. 
    Bọn trẻ con chịu khí hậu miền cao nguyên, g̣ má đứa nào cũng ửng hồng, trời 
    lạnh, chạy nhảy ngoài vườn suốt ngày, chúng ăn được, ngủ được, có mấy ngày 
    mà thấy đứa nào cũng khác. Tối qua cả nhà ngồi quay quần chuyện gẫu với 
    nhau, Hùng nói đùa:  - Cho mấy đứa nhỏ ở đây luôn với 
    bà nội.  Nguyệt nói:  - Ở lại đây làm ǵ để giống cô 
    Nguyệt.  Người lớn ngồi lặng đi, vợ Thảo 
    nói:  - Tại cô Nguyệt đẹp, cô Nguyệt 
    kén.  Ngân rủ Nguyệt đi ra ngoài, hai 
    chị em yên lặng bên nhau, lang thang xuống con dốc. Đêm cao nguyên sao buồn 
    quá. Nguyệt bỗng nói: “Chị ơi, em sợ em phải đầu hàng mất, nghe lời mợ, ưng 
    Toàn là xong”. Ngân không nói ǵ, cô măi nh́n con đường trước mặt. Hàng cây 
    thông hai bên đường thẳng tắp, bệ cỏ trên vệ đường vệt sáng, vệt tối. Con 
    dốc không cao, thị trấn không lớn, nhưng đi măi cũng thấy mỏi chân. Ngân 
    hiểu, khi mỏi chân người ta cần phải có chỗ dừng.  Buổi sáng, Ngân thức giấc thật 
    sớm khi nghe tiếng lục cục mở cửa sau của mẹ chồng. Trời lạnh quá, cô muốn 
    nằm lơ mơ một chút nữa, nhưng cô phải dậy thu xếp để về nhà. Xuống nhà dưới, 
    ra vườn, cô bước vào gian bếp nhỏ, không phải mẹ chồng cô mà là Nguyệt. Ngân 
    ngồi xuống cạnh Nguyệt, cô hơ tay vào bếp cho ấm. Hai chị em ngồi im lặng 
    nghe tiếng lửa nổ lách tách trong cái bếp kiềng ba chân, rồi thay phiên nhau 
    đưa từng cây củi nhỏ vào ḷ. Mùi khói bếp, mùi lá mục ngoài vườn, mùi sương 
    buổi sớm tạo thành một cái mùi khó tả, Ngân thấy quen thuộc làm sao. Tiếng 
    nước reo reo nghe vui tai, Nguyệt bỗng nói:  - Chắc sang năm chị về, em đă làm 
    dâu nhà người ta.  Ngân muốn nói: “Hôn nhân không 
    phải chuyện con cá, mớ rau“, nhưng cô ḱm lại. Trời bắt đầu sáng, nhưng 
    sương mù vẫn c̣n dày đặc, cô đứng lên:  - Chị lên nhà, kêu bọn trẻ dậy để 
    đi về.  Có tiếng con Phèn, con Vàng sủa 
    bâng quơ cái ǵ đó. Cao nguyên lạnh và yên tĩnh quá. .     |