| 
    Ở Trọ 
     - Đào Thị Thanh Tuyền -   Tôi đứng 
    lên, nhấc cái ghế đẩy vào gầm bàn, cầm lấy cái túi xắc, nói với Huyên:  - Thứ hai chị đến, thi làm bài 
    cho tốt nghe. Huyên coi lại mấy dạng toán hồi năy chị đánh dấu trong đề 
    cương.  Huyên nh́n tôi tần ngần, cô bé 
    muốn nói điều ǵ đó, nó đỏ mặt:  - Chị này …..  - Ǵ thế Huyên?  - Tối nay mẹ bận, mẹ nói em đưa 
    chị …..  Huyên vừa nói vừa lấy trong cuốn 
    sách một cái phong b́ màu trắng, tôi chợt hiểu….  - Đáng lư mẹ phải đưa, nhưng hết 
    tháng rồi, mẹ sợ chị không có tiền xài, mẹ nói em đưa không biết chị có 
    giận…..  Tôi ph́ cười, bẹo má cô bé:  - Có vậy mà cũng ngại.  - Mẹ nói học tṛ đưa tiền cho cô 
    giáo dạy kèm là không hay.  Tôi định nói với Huyên rồi cuộc 
    đời có ai không phải tiếp xúc với tiền bạc, nhưng tôi chợt ḱm lại. Cô bé 
    học tṛ của tôi ngây thơ quá, tôi không muốn gieo vào đầu óc nó những ư nghĩ 
    của tôi, ư nghĩ của một đứa con gái đang phải sống một ḿnh, đang phải tự 
    t́m cho ḿnh một lư do để giải thích về cuộc sống hiện tại. Hôm Quỳnh có 
    việc mới, nó nhường lại cho tôi chỗ dạy kèm: “Chị này dễ thương lắm, lịch 
    sự, coi trọng bọn ḿnh. Con gái chỉ ngoan, học giỏi. Mày đàng hoàng nên tao 
    mới giới thiệu”. Đúng như Quỳnh nói, chị rất tế nhị trong việc đưa phong b́ 
    hàng tháng cho tôi. Tôi đă từng đi dạy kèm nhiều nơi, mẹ Huyên là nhân vật 
    lịch sự duy nhất mà tôi gặp, thỉnh thoảng tôi vẫn gặp những người phải khiến 
    cho ḿnh suy nghĩ.  Huyên tiễn tôi, nó nh́n tôi đạp 
    chiếc xe cà khổ một lúc, rồi mới đóng cổng quay vào nhà. Tuy là chiếc xe cà 
    khổ nhưng cái ngày tôi đủ tiền để mua nó, biết bao đứa đă nh́n tôi với cặp 
    mắt thán phục, nhất là bọn con trai làm bao nhiêu, tiêu hết bấy nhiêu, mấy 
    đứa con gái miền Tây th́ bĩu môi nói: “Nó dân miền Trung, ăn chắc mặc bền”. 
    Tiếng máy xe của tôi vang lên trong khu cư xá yên tĩnh, tôi cua một ṿng ra 
    đường lớn. Buổi tối đường vẫn rất đông người, h́nh như mọi người đang vội 
    vă, chỉ có tôi là thong thả; tôi có ǵ vội vàng khi biết rằng chỉ khoảng 
    mười lăm phút nữa thôi sẽ về đến nhà trọ, chẳng có ai chờ tôi, cuộc sống ở 
    trọ không có người chờ đợi. Suy cho cùng cuộc đời cũng chỉ là một quán trọ, 
    “nhân gian ở trọ trần gian “ mà. Bọn chúng giờ này chắc chưa đứa nào về, 
    Hồng đi học đến mười giờ, Thúy dạy xa, sẽ về trễ hơn tôi. Một vài chiếc xe 
    lớn pha đèn chói mắt, tôi phải căng mắt khi chạy xe, thành phố này một ngày 
    biết bao nhiêu tai nạn giao thông? Đầu óc tôi lan man, đôi khi tôi giựt 
    ḿnh, không biết có ai vừa chạy xe vừa nghĩ ngợi như tôi?  Sáng nay tôi nhận được thư Hoàng, 
    chỉ kịp đọc lướt qua, định ăn cơm trưa xong đọc lại một lần nữa nhưng chị 
    Châu cùng pḥng lại rủ đi chợ. Tôi chỉ nhớ một câu duy nhất trong bức thư 
    dài ba trang: “Anh đang rất muốn lập gia đ́nh”. Không biết Hoàng nói với tôi 
    điều ấy để làm ǵ khi tất cả mọi chuyện đều đă xong xuôi. Ngày về tỉnh, 
    Hoàng nói “Anh bỏ cuộc, kể cả việc làm, kể cả em”.  Một tiếng xe thắng “két” phía 
    sau, tôi quay lại, hai người đi Honda như muốn đâm sầm vào nhau, có tiếng 
    chửi thề tục tĩu. Tôi giựt ḿnh: may quá không phải là ḿnh. Một chiếc xe 
    lớn chạy tới, kèn inh ỏi, ḍng xe vẫn trôi trên đường xuôi ngược, những ánh 
    đèn trắng xanh vàng đỏ từ những cửa tiệm hai bên đường sáng trưng, có tiếng 
    nhạc xập x́nh từ  một tiệm cà phê. Tôi chăm chú chạy xe, không dám nghĩ đến 
    Hoàng và lá thư ban sáng nữa, thành phố này một ngày biết bao nhiêu tai nạn 
    giao thông?  Tôi rẽ vào đường nhỏ. Con đường 
    yên tĩnh, có những ṭa nhà cao nằm im ĺm trong bóng tối, ánh đèn đường từng 
    khoảng sáng tối, có mùi hương ngọc lan tỏa ra từ một ngôi nhà. Đây là một 
    con đường đẹp nhất thành phố đối với riêng tôi, v́ sự yên ắng của nó. Ở đây 
    tôi có thể thấy trăng sáng những đêm khi đi về khuya, nơi duy nhất trong 
    thành phố tôi ngửi thấy mùi ngọc lan. Tôi rẽ một lần nữa vào con hẽm …. Bà 
    chủ nhà đang ngồi coi TV trong nhà nheo mắt nh́n ra. Tôi tắt máy xe, mở 
    cổng, dắt chiếc xe vào nhà một cách nhẹ nhàng. Pḥng tôi, kể cả hai pḥng 
    bên cái ổ khóa vẫn c̣n nằm trên cánh cửa, chưa có ai về nhà trọ trước tôi.
     Căn pḥng ồn ào lên khi Hồng về 
    đến:  - Thúy này, anh Quang vào Saigon 
    rồi đó….  - Sao mày biết?  - Hồi chiều ảnh đến cơ quan tao, 
    ảnh đi công tác, nói tối nay sẽ đến.  Thúy trầm ngâm:  - Sao không thấy?  - Vậy có thể ảnh bận.  Có tiếng gơ cửa, Thúy nhổm dậy:
     - Chắc là anh Quang …..  Hùng bước vào:  - Mấy bà có ǵ ăn không, đói quá.
     Thúy đang mong Quang, bực ḿnh 
    lườm Hùng:  - Làm như có sẵn.  Hùng đến bên tôi nói nhỏ:  - Bà Trang, có tiền cho mượn đỡ 
    hai trăm …  - Tiêu cho cố, mượn ǵ mượn hoài.
     Hùng giả lả:  - Có việc …..  Tôi mở xắc lấy tiền trong chiếc 
    phong b́ hồi chiều Huyên đưa:  - Nè, chia cho ông nửa tháng dạy 
    kèm đó.  Húng hí ha hí hửng:  - Tui biết bà luôn có dư ḷng 
    tốt.  Anh Quang không đến, Thúy cứ thắc 
    tha thắc thỏm. Quang làm cùng ngành với Hồng,   thường đi công tác Saigon. 
    Có lần tôi đă hỏi Thúy: “Níu kéo một cuộc t́nh như thế để làm ǵ?”, nó trả 
    lời bằng một cái giọng buồn hiu hắt: “Để c̣n có cái mà níu kéo”. Ít ra nó 
    cũng hơn tôi, có cái để mà níu kéo. Ba đứa chúng tôi cùng một trường đại học 
    nhưng khác lớp, ra trường cố bươn bả kiếm một chỗ làm để khỏi về quê. Đứa 
    nào cũng có những cuộc t́nh chẳng đâu vào đâu, lửng lửng lơ lơ, có cũng như 
    không. Hồng có Tuấn ở đây nhưng suốt ngày căi nhau, công việc làm của Tuấn 
    bấp bênh, lương ít, cố bám Saigon để hy vọng kiếm được một chỗ khá hơn. 
    Quang về tỉnh may mắn có một chỗ ngon, thăng quan tiến chức. Hoàng về địa 
    phương cũng giống như ở Saigon, một chỗ làm không lấy ǵ làm chắc chắn, 
    nhưng ít ra không phải ở trọ, Hoàng nói vậy và bây giờ muốn lấy vợ, có lẽ 
    không phải là tôi.  Hồng nói với Thúy lúc giăng màn:
     - Thôi đừng chờ chàng nữa, biết 
    đâu khi chàng đến lại căi nhau như tao với Tuấn lúc chiều, căi nhau xong về 
    nhà lại buồn muốn khóc.  Tôi giở lá thư của Hoàng đọc lại 
    một cách chậm răi, trong đó là một cuộc sống b́nh lặng, một công ty trách 
    nhiệm hữu hạn đang ăn nên làm ra, có bóng h́nh một người con gái, Hoàng nói 
    muốn ổn định cuộc sống. Có tiếng thở đều của Hồng, nó dễ ăn dễ ngủ, quan 
    niệm cuộc đời đơn giản: “Tụi mày hay phức tạp hóa vấn đề, cuộc sống là cái 
    bánh xe, cứ phải lăn với nhịp điệu: ăn, ngủ, làm việc, yêu đương một chút, 
    rồi sẽ có một nhân duyên, để bắt đầu một cuộc sống mới“. Có phải cả ba chúng 
    tôi đang chờ một nhân duyên để ổn định cuộc sống? Thúy nói nhỏ với tôi: 
    “Trang này, sao anh Quang không đến?”, nó vẫn đang nghĩ đến Quang. Tôi nói 
    một câu an ủi nó: “Chắc là ảnh bận, vào Saigon ảnh có ai đâu, thế nào ngày 
    mai ảnh cũng t́m Thúy”. Thúy nói với giọng sũng nước mắt: “Biết đâu ảnh có 
    ai khác rồi…” Tôi im lặng, tôi biết an ủi nó điều ǵ khi mà tôi cũng chưa an 
    ủi được tôi, cuối cùng tôi nói: “Thôi ngủ đi, mai c̣n phải đi làm sớm”. Thúy 
    lại hỏi tôi: “Sao Trang không ngủ?”.“Tự nhiên buồn, thấy khó ngủ”. Tôi biết 
    ḿnh khó ngủ v́ lá thư của Hoàng, dù biết đó là một chuyện đă cũ, cần phải 
    quên, nhưng sao ḿnh cứ nhớ, không biết có phải v́ một câu: “Anh thấy cuộc 
    sống của em bấp bênh”. Tôi chợt nghĩ đến mẹ và em tôi ở quê, trong lá thư 
    gần đây nhất em tôi đă động viên tôi: “Thôi chị cứ ráng ở lại Saigon, em tin 
    chắc chắn sẽ đâu vào đấy, về đây buồn lắm, như em bây giờ hết đến trường, 
    rồi về nhà, chẳng quen với ai, những người ḿnh thích đă bỏ đi hết, không về 
    lại. Em không biết ḿnh sẽ gặp một người như thế nào nữa, mẹ sốt ruột đêm 
    đêm, chị ở lại trong đó t́m được người hợp với ḿnh, ổn định cuộc sống, để 
    em có chỗ mà đi chơi trong dịp nghỉ hè, về đây măi măi bị trói chân luôn ở 
    đây, cả chị, cả em”. Tôi nghĩ đến đám bạn bè ra trường không chịu về tỉnh, 
    có đứa kiếm được việc làm ngon lành, có đứa kiếm được một tấm chồng giàu có, 
    có đứa chấm đứt mối t́nh đầu thời sinh viên, lao vào những cuộc t́nh tiếp 
    theo với những người đàn ông đă có vợ, rồi sống buông thả, không thấy tương 
    lai, có đứa làng nhàng như tôi, như Thúy, như Hồng. Tụi nó nói tôi may mắn, 
    nhưng biết thế nào là may mắn, một công việc làm với lương tháng chẳng bao 
    nhiêu, kiếm vài việc làm thêm cho giống mọi người, có thêm một khoản để chi 
    tiêu. Bọn con trai một vài đứa ngon lành, có tiền mua xe, sắm được nhà, 
    nhưng đa phần thiếu trước hụt sau, có đứa c̣n phải xin thêm tiền nhà. Có đứa 
    ở lại Saigon đă đời, về tỉnh, bế tắc quá lại chạy vô. C̣n tôi, tôi không 
    muốn về tỉnh xách đơn xin việc đi đến đâu cũng gặp một cái lắc đầu. Một cái 
    lắc đầu ở quê, sẽ làm mẹ tôi buồn biết bao nhiêu ; tôi không muốn những 
    luống rau, những bửa chợ của mẹ dồn cho tôi học đại học đổi lại bằng ánh mắt 
    thất vọng, nhưng rồi cuộc sống của tôi bây giờ liệu đă làm mẹ hết lo lắng? 
    Ít ra là mẹ đă không nh́n thấy được tận mắt cuộc sống ấy, tôi tự an ủi. Thúy 
    đă ngủ, tôi nhắm mắt cố t́m giấc ngủ, nhắm mắt là bóng tối. “Trăm năm ở đậu 
    ngàn năm, đêm tối ở trọ chung quanh nỗi buồn…”, tôi nhẩm trong đầu một bài 
    hát, có cảm giác “Tôi như người bỗng lênh đênh giữa đời”, rồi tôi thấy tôi 
    và Huyên đang đi dạo ngoài băi biển, băi biển quê tôi, chỉ có những hàng phi 
    lao và những chiếc thuyền nan đánh cá.     * * *  Tivi lại thông báo có lụt miền 
    Trung, dân tỉnh lẻ bồn chồn tin tức ở quê. Buổi sáng tôi gọi điện thoại về 
    cho đứa em gái đang dạy ở trường:  - Nhà có bị lụt không?  - Kỳ này nước vào nhà chỉ tới mắt 
    cá, vào một chút rồi rút đi, nhưng nước cứ xuống rồi lại lên, chắc sẽ c̣n 
    lụt nữa v́ năm nay măng mọc muộn lắm, mẹ nói măng mọc muộn phải có hai, ba 
    cây lụt, em vẫn đi dạy b́nh thường.  Nó hỏi tôi chừng nào về tết, tôi 
    trả lời năm nay tôi sẽ nghỉ tết kết hợp với nghỉ phép, sẽ ở nhà hơi lâu, em 
    tôi nói:  - Mùa này biển động dữ lắm, 
    trường em trước mặt là biển, sau lưng là núi, buổi sáng gió lớn, nghe cây 
    găy rắc rắc, bây giờ là mùa gió mà.  Đă lâu lắm rồi tôi chưa thấy lại 
    một mùa gió. Ở quê tôi, từ giữa tháng tám đến hết tháng mười âm lịch là mùa 
    gió ; vào mùa gió, gió từ biển thổi vào, gặp núi, gặp mây, rồi mưa, mưa gió 
    xào xạc, mưa bong bóng, mưa dai dẳng sướt mướt cả ngày. Trường tôi học ngày 
    xưa vào mùa này trước mặt là biển một màu xám bạc, sau lưng là màu xanh lạnh 
    lùng của núi, và gió hú, gió hú bên tai, gió đẩy xe đi. Quốc lộ vắng tanh, 
    tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sóng biển ầm ́, tôi đă lớn lên và đă ra đi từ 
    những âm thanh đó. Có những nỗi buồn trong mùa mưa gió không thể diễn tả 
    được. Em tôi nói:  - Nếu chị về mùa này em sẽ chở 
    chị đến trường để nghe gió hú…..     Buổi chiều, tôi chạy xe lang 
    thang qua những con phố lớn sầm uất, những con đường tôi đi qua nơi nào cũng 
    ồn ào náo nhiệt. Ở đây là nắng, bụi và khói xe, không có tiếng gió, hay 
    tiếng sóng biển, tự nhiên tôi muốn về nhà, một ư muốn nôn nao, thôi thúc. 
    Tôi thèm nghe tiếng sóng, tiếng gió, phải rồi tiếng gió hú ở trường cũ của 
    tôi. Tôi thèm lội nước mùa lụt, tôi thèm nghe tiếng tát nước dọn nhà sau khi 
    nước rút, thèm thấy nước bạc ngoài vườn, ngập những luống rau, để mẹ ngồi bó 
    gối trong nhà nh́n ra vườn thở dài sườn sượt, thèm nh́n thấy những tàu lá 
    chuối sà sà trên mặt nước bạc, chờ cho nước rút ra vườn tḥ cái ca xuống 
    giếng múc nước, thèm nồi cơm nóng ăn với mắm kho quẹt thật cay. Có lẽ Hoàng 
    nói đúng: “Em chỉ đang ở trọ, ở trọ ngay chính trong sự chọn lựa của ḿnh”.      |