| 
    NHỮNG NGƯỜI BẠN 
    TRẺ  - Đào Thị Thanh Tuyền - Tôi bấm 
    điện thoại định gọi cho Khánh th́ vừa lúc có ba chiếc xe máy tấp đến. Đôi 
    mắt Khánh sau cặp kính trắng 0 điốp tṛn lên nh́n tôi, nụ cười có lẽ đang 
    núp trong khẩu trang che mặt :  - Chị đến lâu chưa?  - Cũng vừa mới.  Khánh trao tay nắm xe cho người 
    phục vụ. Cô dỡ chiếc mũ bé tí xíu không đủ che vầng trán, gỡ khẩu trang và 
    găng tay cùng áo khoác ngoài bỏ vào giỏ xe, nắm lấy tay tôi :  - Ḿnh vào thôi chị, có mấy người 
    bạn của em cùng đi.  Cô ngoái ra sau :  - Vào luôn đi các bạn.  Tôi nh́n Khánh, áo pull sát cánh 
    màu hồng, quần jeans màu trắng, giày mũi bằng dài và cong lên như chiếc 
    xuồng. Trông Khánh thật tự tin, cô vừa đi vừa giải thích với tôi:  - Đây là quán cà phê, nhưng bên 
    trong có nhà hàng phục vụ ăn trưa. Thỉnh thoảng bọn em lại ghé đến.  Cầu thang với những bậc cấp màu 
    đỏ tương phản với tường màu kem nhạt dẫn lên căn pḥng ăn rộng răi có người 
    phục vụ đứng chờ mở cửa. Ghế kéo ra mời gọi, cả bọn rôm rả:  - Mong sao có thật nhiều buổi 
    trưa thoải mái như thế này …  Giờ tôi mới có dịp nh́n kỹ những 
    người bạn của Khánh khi cô giới thiệu với tôi:  - Hồng - họa sĩ thiết kế, Lan - 
    thư kư của em, Luận - nhiếp ảnh, Hà - họa sĩ tŕnh bày …. C̣n mấy cha nữa 
    sao giờ không thấy, chút người ta ăn hết lại đến.  Tôi nh́n những gương mặt khá trẻ 
    và đầy tự tin. Hồng sơ-mi sô trắng thụng phủ quá mông quần jeans xanh, phía 
    sau cặp kính trắng là một đôi mắt tṛn đen, linh hoạt. Hồng gật đầu, cười 
    thật tươi với tôi lộ ra hai chiếc răng khểnh xinh xinh. Lan mặc bộ váy sát 
    cánh, dáng cô nhỏ nhắn, lộ rơ bờ vai thon thả trên chiếc cổ cao thanh tú. 
    Tôi nói một câu có cảm giác hơi vụng về :  - Ai cũng dễ thương hết!  Trong mấy chàng thanh niên dáng 
    cao gầy có một anh chàng mập ú mà Khánh vừa giới thiệu với một lô lốc công 
    việc kèm theo tôi không sao nhớ hết, nh́n tôi cười:  - Như vậy em cũng dễ thương luôn 
    hả chị ?  Tam cô cùng hợp xướng :  - Aên theo tụi này th́ có …  Chàng mập ú găi đầu :  - Mấy bà hay ăn hiếp tui...  Bửa ăn được dọn ra cho tám người 
    với những món ăn đơn giản nhưng trông rất hấp dẫn : cà pháo, mắm tôm, cá 
    chiên, rau sống, canh cua đồng, mực xào, tôm rim … Khánh bật nắp điện thoại, 
    cô gọi cho ai đó. Cuối cùng cô đặt máy xuống, chép miệng :  - Thôi ḿnh ăn, không chờ nữa.
     Mấy cái miệng mở ra như những đoá 
    hoa loa kèn cùng lúc thực thi hai nhiệm vụ ăn và nói. Anh chàng mập ú dễ ăn 
    mà cũng nói nhiều, liên tục chiếm “đài phát thanh”. Câu chuyện từ những món 
    ăn được liên tưởng đến một kỷ niệm vui vui nào đó và vài nhân vật nào đó mà 
    cả nhóm cùng biết (chỉ trừ tôi). Những đôi đũa gắp đến đâu chuyện phát sinh 
    đến đấy. Sợ tôi lạc lơng, thỉnh thoảng Khánh gắp cho tôi:  - Tự nhiên đi chị…  Tôi nh́n những người bạn trẻ mới 
    quen. Những khuôn mặt đầy tự tin như có thể sẵn sàng tự vẽ ra cho ḿnh một 
    tương lai khi có một ai đó bỗng dưng hỏi đến. Chuông điện thoại của Khánh 
    nằm trên bàn lại rung lên thành một chuỗi âm thanh ŕ ŕ ngắt quăng. Tôi 
    đoán h́nh như có ai đó nói với Khánh rằng không đến được bởi khi đóng máy 
    lại tôi nghe cô nói nhỏ : “Bận quá đến nỗi không có th́ giờ để ăn!”.  Câu chuyện bắt đầu lấn sang bàn 
    bên cạnh khi những đĩa thức ăn vơi dần, có người buông đũa t́m hộp tăm và 
    người phục vụ mang đến b́nh nước trà cùng những chiếc tách con con. Đầu tiên 
    là anh chàng mập ú:  - Tui đoán chắc hai anh chàng kia 
    là người Hàn Quốc.  Mấy cái miệng lại nhao nhao :  - Giờ ḿnh làm bộ qua bển tính 
    tiền đi.  - Ừ, ai xung phong đi để chiều 
    nay ḿnh lại có một bửa xôm tụ nữa.  Những câu chuyện lại nổ ra xoay 
    quanh những bộ phim thấm đẫm nước mắt.  - Tui thấy phim nào cũng giống 
    phim nào …  - Thế sao không giỏi thử sức ḿnh 
    đi coi có bằng người ta không?  - Tui thích cách bài trí trong 
    phim của họ, hoàn chỉnh đến từng chi tiết, không thừa, không thiếu … Dài lê 
    thê mà vẫn hợp lư, đạt được ba ư đồ: lôi kéo người xem, lấy nước mắt của 
    những người nhẹ dạ và quảng cáo sản phẩm.  - Mùa thu năm ngoái ḿnh đi khắp 
    nơi, từ Seoul đến đảo Jeju, đất nước họ đẹp đến từng mét vuông đất. Khung 
    cảnh buồn buồn hệt như trong phim, nhạc nghe được trên khắp các đường đi 
    dạo. …  Độ mấp môi của những cái miệng 
    giảm dần và ngừng hẳn khi Khánh gọi tính tiền. Lan, thư kư của Khánh nhanh 
    nhẹn mở túi xách. Cũng là anh chàng mập ú :  - C̣n đủ chầu nem nướng buổi 
    chiều không Lan ?  Mấy cái miệng con gái chu nhanh :
     - Người bị bệnh béo ph́ có khác.
     Đóng ví lại, Lan tuyên bố :  - Chỉ c̣n đủ cà phê từ đây đến 
    giờ làm việc.  - Đi tăng hai, chiều ai về nhà 
    nấy …  Khánh nói với tôi :  - Bọn em vậy đó chị, khi nào có 
    tiền phải tiêu cho hết, rồi sẽ có lại, rồi lại tiêu. Chiều thứ bảy tuần 
    trước cả bọn hùn lại chỉ c̣n đủ một chầu nem, mà dám xách chiếc xe cà rịch 
    cà tang của chàng mập đi Thủ Đức. …  Quán cà phê tỉnh ngủ khi cả bọn 
    ồn ào kéo vào với những tràng cười nghiêng ngả. Nhạc trỗi lên chào đón và 
    những người phục vụ nhanh tay kéo ghế. Những ly cà phê sánh đặc sẽ tiếp sức 
    cho họ giải quyết nốt phần việc buổi chiều cũng có thể sẽ kéo dài đến khuya. 
    Giờ th́ chẳng c̣n ai muốn mở volume, đầu ngả vào thành ghế và những đôi mắt 
    khẽ nhắm lại. Tôi nh́n sang bên cạnh, đôi mắt Khánh mở rất to nh́n lên trần 
    nhà. Đột nhiên tôi chợt e ngại. Những đôi mắt mở to trong một không gian yên 
    tĩnh thường chứa đựng nhiều lo nghĩ. Tuy nhiên, từ từ đôi mắt của Khánh cũng 
    khép lại xóa tan suy nghĩ của tôi. Tôi cũng bắt chước họ, ngă đầu vào thành 
    ghế và nhắm mắt. Giai điệu của dương cầm đuổi nhau trải dài tít tắp như 
    chẳng có điểm dừng.  Kỳ đó trong một đợt khuyến măi, 
    tôi và Khánh cùng trúng một chuyến du lịch. Từ hai thành phố cách xa nhau 
    hàng trăm cây số và trong tour du lịch mở ghép chung nhiều đoàn với nhau, 
    mối quan hệ nảy sinh theo kiểu bắt cầu - hiệu ứng domino khi tôi phát hiện 
    ra Khánh là bạn thân với một cô em họ của tôi. Và thế là thân nhau. Lâu lắm 
    rồi tôi mới có dịp vào thăm Khánh, cho dù những tin tức luôn được cập nhật 
    hàng ngày trên messenger, cả những khi Khánh nhắn tin cho tôi tối hôm đó 
    :”Ngày mai em đi Thái Lan”, th́ khuya hôm sau tôi vẫn gặp cô trên mạng. Đôi 
    khi chỉ là một câu chào khi cả hai cùng online, “để biết c̣n tồn tại nghe 
    chị”. Khánh luôn nói với tôi như thế! Có hôm vừa vào messenger tôi không 
    khỏi bật cười khi thấy bên cạnh nick của Khánh một gịng chữ phụng phịu : 
    “Sao khong co ai online het vay?”. Tôi luôn cảm thấy ḿnh vụng về trước sự 
    tự tin và năng động của người bạn trẻ hai mươi tám tuổi, thông thạo ba ngoại 
    ngữ, hai bằng đại học, một tấm bằng thạc sĩ…. Nhiều cao vọng và không chùn 
    bước trước một đối thủ nào trong cạnh tranh làm ăn. Quần jeans, áo sơ mi 
    quanh năm, nhưng khi cần thiết chẳng thua ǵ một hoa hậu và sang trọng chẳng 
    kém một bà hoàng. Kiến thức và sắc đẹp đă khiến cô làm chủ được cuộc sống 
    của ḿnh. Bê tông cốt thép trong công việc, nhưng cũng sẵn sàng nhảy đầm đến 
    sáng. Một người bạn trai để có thể tâm sự về công việc hay cùng ngồi lại với 
    nhau im lặng giữa những giai điệu. Nh́n Khánh, tôi nghĩ chẳng bao giờ cô 
    biết đến nỗi buồn và thỉnh thoảng tôi lại so sánh cuộc sống thật tẻ nhạt của 
    ḿnh những năm tuổi hai mươi; đơn điệu như mỗi ngày mặt trời phải mọc, chiều 
    phải xuống với những bận bịu không tên, không tuổi. Quá khứ là một mảng màu 
    nhạt, chẳng có ǵ ghi lại đậm nét trong kư ức ngoài những khúc phim buồn bă 
    về một khoảng thời gian loay hoay bận bịu với tem phiếu, với tả lót và không 
    loại trừ những lần thiếu trước hụt sau, phải bán cả cái tem gạo…. Tất cả 
    những điều đó đă mài ṃn sự tự tin, ḷng tự trọng và lấy đi nhiều kiến thức 
    mà tôi đă cố hết sức và luôn hănh diện về những danh hiệu ḿnh đạt được 
    những năm trong trường đại học.  H́nh như mọi người đă thật sự 
    ch́m vào giấc ngủ sâu. Thói quen của đời sống công nghiệp là mười lăm phút 
    nhắm mắt cho một ngày tỉnh táo, đôi khi c̣n có thể kéo dài đến khuya. Nhạc 
    ru ngủ, những ly cà phê đen chẳng ai buồn mở nắp phin. Họ b́nh an trong bận 
    rộn. Trong khi đó tôi không bận rộn nhưng cũng chẳng b́nh an, lúc nào cũng 
    thấy ḿnh nôn nóng mà chẳng biết nôn nóng để làm ǵ. Bưng tách cà phê th́ 
    nghĩ đến việc dọn dẹp nhà cửa, đang làm việc th́ nghĩ đến chuyện đi chợ, 
    thậm chí đang đi bộ thể dục cũng tiếc mấy tờ báo chưa đọc. Mọi thứ kéo lê từ 
    ngày này sang ngày kia, chẳng có cái ǵ hoàn chỉnh, toàn tâm toàn ư…. Mọi sự 
    so sánh đều khập khiểng, thế nhưng không biết có phải v́ tôi thiếu chất trẻ 
    như của Khánh ở những năm tháng tuyệt đẹp trong đời mỗi người ấy?  Giai điệu mênh mang của dương cầm 
    bị ngắt đột ngột chuyển sang những âm thanh rộn ră và mạnh mẽ nhưng tù túng 
    của rock. Những đôi mắt choàng tỉnh, ngơ ngác một chút rồi nhanh chóng linh 
    hoạt trở lại. Những bàn tay vội vă cầm lấy nắp phin cà phê và mắt đồng loạt 
    nh́n đồng hồ. Những cái muổng khuấy vội, cà phê sóng sánh trong tách, nôn 
    nao:  - Chiều nay c̣n mấy trang phải 
    làm cho xong  - Tui c̣n hai poster phải hoàn 
    thành trước 6 giờ sáng mai. Có ai t́nh nguyện ở lại đến khuya không, tui bao 
    cơm hộp ?   - Có một hộp cơm mà làm như một 
    bửa tiệc ….  Chiếc ví của Lan một lần nữa mở 
    ra khi Khánh gọi tính tiền. Những chiếc gương xinh xinh kiểm tra kỹ lưỡng 
    giùm chủ nhân từng đường viền môi. Khi tất cả mọi thứ đều ổn, những gương 
    mặt mới hơn và thật tươi tắn cùng những bước chân rất tự tin bước đi như sẵn 
    sàng đương đầu với mọi thách thức. Cơm áo, ước mơ, hy vọng…. Dắt tay họ tiến 
    phăng phăng về phía trước.  Tôi lại bỗng thấy ḿnh vụng về, 
    nói với Khánh một câu không biết đó là ganh tị hay chúc mừng:  - Chị thèm tuổi trẻ của Khánh và 
    bạn bè, có cảm giác bọn em chẳng có th́ giờ để biết đến nỗi buồn  Giọng Khánh nhẹ như gió thoảng, 
    như không phải cô đang nói với tôi :  - Nếu chị biết rằng tối qua em đă 
    khóc đến 2 giờ sáng….  Một chiếc xe hơi chạy ào qua cuốn 
    những chiếc lá vàng mất phương hướng theo ṿng quỹ đạo của bánh xe, gió ở 
    đâu bỗng ùa đến kéo lên khỏi mặt đường một lớp bụi mỏng, cuống quưt loạn xạ. 
    Có hạt bụi nào rơi vào mắt Khánh dù nó nằm sau cặp kính trắng và rơi cả vào 
    mắt tôi nữa. Mấy con chim sẻ ở đâu liệng cánh xuống sát mặt đường rồi lào 
    xào bay lên. “Hẹn gặp nhau trên mạng nghe chị!”. Khánh vừa nói vừa vặn tay 
    ga, cô nhanh chóng mất hút ở góc cua một ngă tư. Tôi nh́n măi về phía ấy, 
    những âm thanh của đường phố ào cuộn những người bạn trẻ của tôi vào ṿng 
    xoáy. Có thật sự là họ không biết buồn như tôi đă nghĩ không?       |