| 
    MƯA VỀ SÁNG 
     - Đào Thị Thanh Tuyền -   
    Hằng thức giấc trước khi cơn 
    mưa đến bởi tiếng lũ chuột chạy giỡn lịch kịch trên gác xép. Bản tin dự báo 
    thời tiết hồi đầu hôm trên ti vi cho biết sẽ có cơn mưa về sáng. Cô dẫn 
    chương tŕnh rất điệu đàng đưa bàn tay vào mảng màu xanh biển trên bản đồ 
    rồi hướng về đất liền theo dấu những cơn gió lạnh. Cô c̣n nhấn mạnh thêm 
    rằng những cơn mưa về sáng bất chợt như thế này không làm ảnh hưởng đến thời 
    tiết ban ngày mà ngược lại nó c̣n tạo cho khí hậu thêm chút hơi ẩm, thuận 
    lợi cho mùa trồng tỉa và cho khách đi du lịch mùa đông. Những cơn băo đă đi 
    qua, những ngày mưa lướt thướt cũng đă đi qua nhường chỗ những cơn mưa đêm 
    thảng hoặc, hay những cơn mưa về sáng … Ban ngày, trời lúc nào cũng âm u 
    không thấy nắng và chỉ có gió. Gió cuốn ṿng lá khô chạy lịch kịch suốt ngày 
    trên hè phố, gió thổi rối tóc những cô bé tóc dài, áo trắng. Những cơn gió 
    không lạnh lắm đủ làm cho ḷng người man mác những nỗi buồn vu vơ, không rơ 
    họ tên; rồi bắt đầu lục lại những chiếc áo khoác, áo len, khăn quàng cất kỹ 
    trong tủ từ cuối mùa đông trước thơm nồng mùi băng phiến. Ngày xưa mỗi lần 
    trời trở gió, mẹ nàng thường bảo rằng trời động, chợ không có cá – có ai dám 
    ra khơi giữa mùa giông băo đầy bất trắc? Không biết có phải tuổi tác càng 
    nhiều, con người lại hay để ư đến những biến chuyển thay đổi, đôi khi có quy 
    luật, đôi khi thất thường của thời tiết ? 
    Cơn mưa bắt đầu nặng hạt dần, tiếng lào rào trên mái tôn 
    chuyển thành chuỗi âm thanh lộp độp đều đặn càng lúc càng lớn. Hằng nghe từ 
    giường trong tiếng Niệm trở ḿnh, rồi có tiếng dép lẹp xẹp đi xuống nhà sau. 
    Hằng quay sang đứa con nhỏ sửa lại dáng nằm cho con, kéo cái áo che kín 
    chiếc bụng tṛn nhỏ xíu có cái lỗ rún lồi be bé xinh xinh. Hằng ngắm nh́n 
    gương mặt thiên thần trong ánh lờ mờ của chiếc đèn ngủ. Thằng bé nở một nụ 
    cười trong mơ thật đẹp, thật dễ thương, rồi nó chợt cười thành tiếng khiến 
    Hằng bất giác cười theo. Không biết có chuyện ǵ rất vui trong giấc ngủ 
    thiên thần đó! 
    Rất lâu Hằng không tài nào dỗ lại được giấc ngủ. Mưa to 
    quá làm lũ chuột trên gác xép cũng im hơi lặng tiếng. Nói là gác xép chứ 
    thật ra nó chỉ là một khoảng trống ngăn cách mái tôn và plafond vừa đủ có 
    thể bước lom khom lên đó kiểm tra mái tôn khi có mưa dột. Nhà chật, cái gác 
    xép giải quyết được nhiều vấn đề mà quan trọng nhất là có thể chứa đựng hàng 
    đống sách của cả hai vợ chồng và hàng tỉ thứ thuộc về quá khứ có tên gọi là 
    kỷ niệm: một b́nh hoa khô, một cái cài tóc, một hộp bánh quy bằng sắt, hàng 
    đống thư từ, thiệp chúc tết, thiệp cưới… Những thứ mà nó đă từng được trân 
    quư biết bao khi được chia ở th́ hiện tại. Bởi chứa đựng đủ thứ tam phủ bùi 
    nhùi nên ngày xưa nó từng là nơi trú ngụ của mấy con mèo hoang, buổi tối 
    chúng giỡn cợt rầm rầm, gào thét inh ỏi, đêm nào Hằng cũng bực ḿnh xua 
    chúng đi. Thậm chí c̣n là nơi cho mấy con mèo cái chọn làm nhà hộ sinh. Có 
    lần Niệm trèo lên gác t́m một cuốn sách, vô t́nh lượm được cái nhau mèo c̣n 
    tươi nguyên; lần đó ai cũng chúc mừng Niệm thế nào cũng phát tài, khuyên mua 
    vé số, vậy mà chờ măi có thấy trúng được tờ nào đâu? Bây giờ th́ không c̣n 
    một con, không hiểu chúng bỏ đi đâu mất hay người ta đă hoá kiếp cho chúng ở 
    những quán nhậu. Hằng lại thấy nhớ những con mèo mà ngày xưa mỗi lần thấy 
    chúng nàng hay xua đuổi.  
    Lúc chiều Niệm mang về nhà một cái bẫy chuột, cả buổi tối 
    mấy cha con cứ loay hoay bàn mưu tính kế xem nên đặt bẫy ở chỗ nào, làm Hằng 
    phải chạy đi mua một miếng chả thật thơm về cho Niệm cài vào bẫy. Bọn trẻ 
    con ao ước bẫy được một con chuột thật to, c̣n Niệm th́ cứ cay cú v́ đă để 
    xổng con chuột mấy lần dù đôi khi cái cán chổi đă quơ tưởng rằng trúng đích. 
    Hằng cứ nghĩ đến cái dáng mập mạp, lủng lẳng của con chuột mỗi buổi tối khi 
    nàng tỉnh dậy đi xuống bếp. Nó chẳng thèm chạy khi thấy nàng mà c̣n chậm 
    chạp đủn đỉn lắc qua, lắc lại trước mặt, thấy mà ghê! B́nh thường buổi tối 
    ăn cơm xong Hằng lười rửa chén, bởi trời lạnh lại thêm TV có chương tŕnh 
    hay, tất cả mọi thứ tống hết vào bồn rửa, sáng dậy sớm thanh toán; nhưng có 
    một lần nửa đêm nh́n thấy con chuột to tê, đen đúa lặc lè trên bồn rửa chén 
    lượm mấy hạt cơm thừa Hằng ớn lạnh, thế là từ đó Hằng chẳng dám ngâm nước 
    đống chén dơ. Thôi chịu khó vài phút thanh toán cho xong.  
    Mưa càng lúc càng to, ầm ầm như ông trời đang trút hết 
    mọi giận dữ lên mái tôn. Có tiếng Niệm từ pḥng trong:  
    - Có đúng theo lịch người ta báo ngày mai thay công tơ 
    điện nhà ḿnh không em?  
    Hằng không trả lời câu hỏi của chồng mà lại nói: 
    - Sáng sớm mai anh lên sân thượng tập thể dục, trèo vô 
    gác xép coi có chỗ nào dột không, sợ sách vở trên đó ướt. 
    Không có tiếng Niệm trả lời, có thể anh đang kéo tiếp 
    giấc ngủ, cũng có thể anh đang nghĩ đến cái bẫy chuột hay công tơ điện. Đầu 
    óc Hằng lại lan man. Dạo này nàng hay tỉnh giấc vào lúc gần sáng, cho đến 
    khi nhà thờ đổ chuông, rồi trằn trọc măi đến sáng dù chẳng có ǵ lo lắng hay 
    suy nghĩ. Như tối hôm qua, bộ phim cuối tuần trên truyền h́nh hay quá, hết 
    phim cũng đă khuya Hằng mới vào mùng, h́nh như nàng chỉ vừa chợp mắt có một 
    chút th́ bị mấy con chuột đánh thức. Đă từ rất lâu vợ chồng nàng không có 
    thói quen ngủ chung với nhau. Niệm phải ngủ với đứa con lớn, Hằng với đứa 
    nhỏ; thỉnh thoảng phải chờ các con ngủ say vợ chồng mới rón rén với nhau, 
    thậm thà thậm thụt như làm điều mờ ám, chỉ sợ các con giật ḿnh tỉnh giấc. 
    Riết thành quen, mỗi người một thế giới riêng với một đứa con nhỏ. Hôm nào 
    Niệm không có “chiến hữu”, về nhà sớm, ăn cơm xong hai vợ chồng mới có dịp 
    nằm bên nhau tṛ chuyện, cùng coi ti vi. Hết chương tŕnh thời sự Niệm lại 
    rút về bàn làm việc, chuyện tṛ cùng chiếc máy vi tính, để lại Hằng loay 
    hoay với bọn trẻ con: ép đứa nhỏ uống sữa, đọc chính tả cho đứa lớn … Mà, 
    những tối đầy đủ đó giờ đây sao ngày càng ít ỏi, Niệm cứ đi triền miên với 
    những cuộc làm ăn bên bàn nhậu, khi về có chút hơi men, thỉnh thoảng hứng 
    chí anh lại ôm nàng trước mặt bọn trẻ. Trong cái nh́n non nớt chúng chỉ biết 
    nhao nhao la ó phản đối khi thấy nàng cứ đẩy chồng ra: “Đầy mùi bia, mùi 
    thuốc lá” như một cách bảo vệ cho mẹ!  
    Lan man suy nghĩ, Hằng chợt nhớ đến Lập và cuộc nói 
    chuyện qua điện thoại ban chiều. Lập nói đă gởi cho nàng mấy cái đĩa hát. 
    Lâu lắm rồi Lập mới gọi cho nàng, giọng Lập lần nào cũng thế: “Ḿnh b́nh 
    thường, công việc b́nh thường. Sài g̣n vẫn c̣n mưa…”. Hằng th́ cứ luyên 
    thuyên dây dưa chuyện này sang chuyện khác, từ công việc cơ quan, chuyện mấy 
    đứa nhỏ học hành đến chuyện ông chồng hay đi nhậu … Mà Hằng biết có chuyện 
    ǵ khác ngoài những vặt vănh quanh ḿnh mỗi ngày? Lập là bạn cũ của Hằng 
    ngày c̣n học phổ thông. Ra trường mỗi người đi mỗi ngả. Gần hai mươi năm sau 
    gặp lại, Lập mới nói được một câu nghe qua thấy sao mà … sến, giống cái kiểu 
    tán tỉnh của tụi mới lớn: “Ngày xưa ḿnh cũng có để bụng thầm thương trộm 
    nhớ đó chớ. Sao mà hồi ấy Hằng nghiêm nghị quá, nó như bức b́nh phong làm 
    ḿnh không dám bước qua…”. Hằng cười giả lả: “May mà Lập đă không bước qua 
    ….”. Kỷ niệm cũ ùa về, Hằng thấy ngày xưa sao mà dễ thương quá, tự nhiên 
    nàng thấy Lập như một người bạn thân thiết, gặp lại Lập nàng có cảm giác như 
    t́m lại được cái ǵ quư giá đă đánh mất từ lâu. Nàng trân trọng nó như trân 
    trọng những t́nh cảm tốt đẹp mà Lập đă dành cho nàng. Những lần gọi điện 
    thoại, những lần vô t́nh gặp nhau Lập chịu khó nghe nàng nói chuyện hàng 
    giờ, thỉnh thoảng Lập lại gởi cho nàng mấy đĩa hát, lâu lâu lại trao đổi qua 
    email…. Có lần Hằng nói với Lập rằng nàng sợ một ngày nào đó bấm số điện 
    thoại của Lập, không gặp được Lập mà phải nghe một tin không hay. Lần ấy, 
    Lập cười thật to trong điện thoại: “Số ḿnh sống lâu lắm, nhưng nếu có 
    chuyện ǵ ḿnh chỉ tiếc là không c̣n nghe Hằng nói, nghe Hằng kể chuyện mà 
    thôi!”. Một câu tán tỉnh kiểu nửa mùa nhưng nghe qua cũng thấy vui vui! 
    Những buổi sáng chợt tỉnh giấc khi chuông nhà thờ đổ 
    vang, Hằng lại hay nghĩ đến Lập, đến những người bạn học ngày xưa, có những 
    người bạn đă thành đạt và cũng có nhiều người bạn vẫn c̣n long đong. Hằng 
    thường hay nghĩ đến số phận với những từ sắp đặt và an bài. Thời gian đi 
    nhanh đến mức giật ḿnh!  
    Trời vẫn c̣n mưa to lắm, Hằng xoay trở lại dáng nằm, nàng 
    duỗi chân và cảm giác hơi đau ở khớp gối. Nghĩ đến thời gian, năm tháng chất 
    chồng năm tháng, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy tất cả mới ngày hôm qua. Như 
    chỉ mới vừa nh́n thấy Lập hay những người bạn vẫn c̣n đứng trêu ghẹo nhau 
    dưới tán lá bàng trong sân trường. Hay, cụ thể nhất là lần gặp mặt bạn bè 
    cách đây mấy tháng, nói cười ồn ả như vẫn c̣n cái thuở vô tư học tṛ, quên 
    mất đi tuổi tác, kể cả các phi vụ làm ăn …. 
    Nàng không biết thế nào là hạnh phúc. Có thể hạnh phúc 
    rất đơn giản như buổi chiều Niệm về nhà sớm, nàng loay hoay dưới bếp, dọn 
    cơm, gắp đũa thức ăn cho chồng, đút th́a cơm cho con … Đôi khi nàng chán nản 
    v́ sự vắng mặt của Niệm, chỉ có ḿnh nàng trong ngôi nhà với hai đứa nhỏ chỉ 
    biết đ̣i hỏi và không hề biết sẻ chia. Hạnh phúc cũng có thể là những cuộc 
    chuyện tṛ qua điện thoại với Lập hay với một người nào đó, nàng có thể vui 
    suốt một ngày, trẻ trung, nhẹ nhơm, không vướng bận như cái thuở đôi mươi… 
    Để rồi sau đó nàng có thể buồn cả suốt một tuần lễ, cái cảm giác như ḿnh đă 
    già lại nặng nề thêm… Những mâu thuẫn cứ thế tồn tại trong cuộc sống của 
    nàng từ ngày này sang ngày khác, niềm vui, nỗi buồn không có ranh giới. Đó 
    là cuộc sống mà nàng phải đối mặt hàng ngày như những chuyện chợ búa kỳ kèo 
    trả giá, suy tính những món ăn hợp khẩu vị cho bằng hết những người trong 
    giá đ́nh với cái ví tiền có giới hạn. Niệm thường trách nàng sao cứ phải suy 
    nghĩ lung tung, phức tạp thêm cuộc sống; đối với anh mọi thứ càng đơn giản 
    càng tốt. 
    Tiếng Niệm từ pḥng trong vọng ra: “Sáng mai nhớ kêu anh 
    dậy sớm kiểm tra thiết bị điện trong nhà. Ngày mai không dùng ǵ hết, chờ 
    đến khi đóng điện ”. Suốt ngày qua Niệm cứ nhắc đi nhắc lại chuyện ngày mai 
    thay công tơ điện mới làm Hằng phải thuộc ḷng những công việc phải làm ngày 
    mai. Đôi khi nàng có cảm giác rằng Niệm thường đi nhậu thế mà hay, đỡ bắt 
    bẻ, kỹ tính la rầy nàng v́ những chuyện không đâu! 
    Trời đă ngớt mưa. Tiếng mưa rơi trên mái tôn nhỏ dần trộn 
    lẫn với tiếng gió. Hằng lắng nghe những âm thanh xào xạc của hàng cây trước 
    nhà và đầu óc lại lan man. Cuộc đời con người nhiều khi thấy giống như một 
    cơn lốc, ngoái lại phía sau đôi khi chỉ thấy lờ mờ con đường đă đi qua, đoạn 
    đường trước mặt nhiều khi càng mơ hồ hơn nữa. Nàng nghĩ đến một ngày của 
    ḿnh: buổi sáng dậy 5 giờ, đầu tiên là bắt ấm nước để pha sữa cho bọn trẻ 
    con, pha cà phê cho chồng; trong khi chờ nước sôi, huơ huơ vài động tác thể 
    dục, cố gắng giữ cho c̣n phân biệt được ba ṿng; hôm nào phải đi dự tiệc 
    liên hoan, phải nhịn bù hai bữa ăn tối. Thời con gái vội vă chọn lựa cho 
    ḿnh một người đầu ấp tay gối khi đă bắt đầu cảm thấy mỏi chân, những cuộc 
    t́nh đă đi qua thời ấy cứ tưởng rằng ḿnh không thể sống nổi, bây giờ nh́n 
    lại mới thấy chỉ là những điều trẻ con, bởi năm tháng kéo dài năm tháng biết 
    bao điều to lớn hơn nữa cần phải vượt qua. Công việc buổi sáng ở gia đ́nh 
    thật sự chấm dứt khi bọn trẻ con đă có đủ tiêu chuẩn vào bụng để đến trường. 
    Sau đó là việc cơ quan và những công việc của ngày. Thật ra cũng không có ǵ 
    tất bật lắm nếu biết dậy sớm! Có đôi lúc nàng cảm thấy mỏi mệt, những lúc đó 
    nàng rất mong có một người bạn nào đó để chia sẻ. Thế nhưng, mong muốn cũng 
    chỉ là mong muốn. Ai cũng có những bận rộn và lo toan riêng. Đôi lúc nàng 
    ước ao ḿnh có một ngày thật thảnh thơi, được ngồi bên tách cà phê với những 
    giai điệu yêu thích có thể có bạn bè hay chỉ cần một ḿnh. Những điều ước 
    rất b́nh thường nhưng giờ đây lại trở thành chuyện tưởng như rất xa xỉ và 
    hoang phí!  
    
    Thằng bé con cựa ḿnh khóc mớ, cắt đứt ḍng suy nghĩ của Hằng. Nàng vỗ vỗ 
    mấy cái vào đít cho nó ngủ êm. H́nh như trời đă ngớt mưa bởi chỉ c̣n nghe 
    gió thổi, thỉnh thoảng lại lộp độp nước đọng từ trên lá xuống mái tôn. Có 
    tiếng xe chạy ngoài đường, tiếng bước chân người cùng tiếng lào xào cười nói 
    và tiếng chổi quét sàn sạt, gà gáy xa xa vọng lại … Lúc này Hằng lại lơ mơ 
    ch́m vào giấc ngủ. Nàng mơ màng nghe thấy tiếng Niệm: “Nhớ kêu anh dậy 
    sớm!”. Nàng thấy Lập đang đỡ trái banh màu xanh trên sân bóng. Nàng thấy 
    Niệm loay hoay với cái bẫy chuột có một con thật to bên trong và mấy đứa nhỏ 
    nhẩy cẫng lên v́ sung sướng. Nàng mơ thấy đứa con gái lớn tung tăng với 
    chiếc áo đầm màu hồng thật đẹp, nàng thấy đứa con trai nhỏ ngồi trên chiếc 
    đu quay, cười toe và đưa bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy mẹ. Nàng thấy một ngày của 
    nàng ở cơ quan bên cạnh chồng hồ sơ đầy ắp, giải quyết hết cái này lại phát 
    sinh thêm cái khác – công việc cơ quan mà, làm biết bao giờ cho hết? Nàng 
    thấy ḿnh đang trả giá một con cá thu ở ngoài chợ, bên cạnh có bà bán rau 
    đang ra sức thuyết phục một người nào đó mua mớ cải non. Đó là cuộc sống. 
    Trong cuộc sống b́nh thường và thấy như êm đềm đó thỉnh thoảng cũng dạt lên 
    bao đợt sóng có nhỏ, có to; có đôi lúc tưởng như lên đến đỉnh điểm dễ đắm 
    thuyền. Ngày mai nàng phải dậy trước Niệm. Ngày mai nàng sẽ xuống bếp trước 
    tiên để coi có con chuột nào bị sập bẫy hay không? Ngày mai, ngày mai …. 
    Thật ra sẽ không có ǵ tất bật lắm nếu ngày mai nàng dậy sớm.             |