| 
    MÀU PHƯỢNG KÝ ỨC - Đào Thị Thanh Tuyền -   
    Có vật gì thúc vào bụng cùng 
    lúc với cảm giác hụt chân làm anh giật mình choàng tỉnh. Trong tâm trạng 
    bềnh bồng của giấc mơ không rõ ràng với câu chuyện thực hư, hư thực, anh mở 
    mắt mơ màng một lúc rồi nhắm lại; mở mắt lần nữa anh mới nhận ra mình đang 
    nằm cạnh con gái và cái thúc vừa rồi do nó trong tư thế trở mình bắt chân 
    qua bụng anh. Anh nhìn sang con gái đang ngủ thật say, hai tay ôm chặt con 
    búp bê barbie, môi mím lại cùng với cái cau mày có vẻ như nó đang có một 
    cuộc tranh cãi kịch liệt trong giấc mơ. Anh đoán vậy, bởi vẻ mặt này là điệu 
    bộ hăng sùng mỗi lần nó cùng hai thằng anh tranh luận vấn đề gì đó mà nó 
    quyết liệt phải giành lấy phần thắng. Sợ con búp bê có thể làm cấn người khi 
    con bé trở mình, anh nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi vòng tay con bé đặt lên hộc tủ 
    đầu giường. Con gái 7 tuổi của anh đang trong thời kỳ “si mê” lũ barbie. Nó 
    luôn bận rộn với chuyện đầu tóc, quần áo của lũ búp bê và anh luôn cảm giác 
    rối mắt với lủ khủ những gương lược, đồ trang sức … bé tí bủa vây lấy nó mỗi 
    khi nó chơi trò chơi búp bê. Còn, đối với hai thằng anh con trai lớn của anh 
    thì búp bê là thứ đồ chơi vô tích sự nhất, luôn là đề tài để chúng chọc tức 
    con bé. Ngắm nhìn chán đứa con gái, tia nhìn của anh lướt qua mái tóc dày và 
    mượt của vợ và dừng lại ở gương mặt cũng đang say ngủ. Bất chợt anh lại chăm 
    chú đến hai hàng lông mày đen, đều nét được sự can thiệp của chuyên viên 
    thẩm mỹ. Thật ra, anh chẳng bao giờ để ý đến chuyện điểm trang son phấn của 
    vợ nhưng đôi lông mày nét quá gợi sự chú ý của anh hơi lâu. Về việc này cô 
    đã phải đấu tranh kịch liệt mới được sự đồng ý của anh với lý do rất chính 
    đáng: cô không thể mỗi ngày mất quá nhiều thì giờ vào việc kẻ hai hàng lông 
    mày cho thật đều nét trong khi quỹ thời gian của một buổi sáng thì quá ít, 
    tỉ lệ ngịch với sự đòi hỏi phải phục vụ của những người trong gia đình. Mỗi 
    buổi sáng ngồi vào bàn trang điểm nhìn hai hàng lông mày lợt lạt trong gương 
    cô vẫn thường than thở rằng đây là việc khó khăn nhất trong ngày của cô, 
    nhất là khi công việc đòi hỏi phải gấp gáp. Cô đau khổ vì hai hàng lông mày 
    thưa thớt, nó làm cho gương mặt cô chợt chạt mỗi khi không điểm trang. 
    “Trông chẳng giống ai!”. Có lúc cô cảm giác bất lực vì không điều khiển được 
    cây chì vẽ! Cuối cùng, mọi việc được giải quyết một cách nhẹ nhõm khi một 
    ngày cô đến mỹ viện. Đôi lông mày được xâm khéo và hoàn mỹ đến độ gương mặt 
    cô trở nên ưa nhìn mà chẳng cần phải điểm trang gì nhiều. Điều này khiến cô 
    rất tự hào sau đó: “Anh thấy không, giờ đây em chỉ cần tô tí son là đủ, với 
    đôi mày được kẻ sẵn, gương mặt em thành hòan chỉnh”. Anh chẳng thấy ai tự 
    tin như thế bao giờ, nhưng anh cũng cười vui tán thưởng vợ pha chút trêu 
    chọc: “Ừ, biết như vậy thì làm sớm, đỡ mất thời gian của bố con tôi lâu 
    nay!”. 
    Vợ anh lại trở mình theo cái cựa mình của đứa con gái từ 
    bên này sang bên kia. Bửa tiệc tối qua làm cho cô bị chột bụng. Anh đã phải 
    dậy lấy thuốc cho cô uống và hình như anh có la cô một đôi câu về cái tật 
    thích gì ăn đó rồi sau đó ra sao thì ra của cô.  
    Sợ làm hai mẹ con thức giấc, anh nhẹ nhàng bước xuống 
    giường, xỏ đôi dép, đến bàn salon, bật nắp máy vi tính và online. Anh nhìn 
    đồng hồ. Hai chiếc kim gặp nhau ở số 5. Cách nhau 8 giờ bay và đi sau ba 
    giờ, anh chắc lúc này đầu bên kia hai đứa con trai của anh vẫn còn say ngủ, 
    bởi hôm nay là ngày chủ nhật. Dặn dò hai thằng con trai những điều cần thiết 
    cho một ngày qua email, anh lướt nhanh vài trang web. Chẳng có gì để bận tâm 
    khi người ta đang trong kỳ nghỉ. Anh tắt máy vi tính, bước đến bên cửa sổ 
    kéo tấm rèm. Bức tranh trời nước hiện ra trước mắt anh, lộng lẫy và mềm mại 
    khiến anh có cảm giác ngộp thở. Mặt trời hé những tia nắng đầu tiên trên mặt 
    biển sớm trải dài tít tắp. Một quầng màu cam nhạt vồng lên ở đường chân trời 
    nổi trên nền trời xanh biếc; chốc nữa thôi nó sẽ làm anh chói mắt. Biển lô 
    nhô người, hàng xe dưới đường đã bắt đầu chuyển động tới lui nhộn nhạo – phố 
    biển mùa hè dậy sớm! Biển đẹp quá khiến anh không sao ngăn được bàn tay mở 
    cửa thật nhẹ nhàng và bước hẳn ra ban - công. Ban mai trong lành và dịu mát 
    tạo cho anh cảm giác thật dễ chịu. 
    Đây là lần đầu tiên anh đến nơi này nhưng cái tên gọi của 
    nó dường như khuất lấp đâu đó trong tiềm thức thôi thúc anh có chuyến du 
    lịch trở về trong hai tuần nghỉ lễ phục sinh. Thành phố này là chặng dừng 
    chân thứ hai của anh trong cuộc hành trình, anh có vài người bạn học cũ thời 
    đại học hiện sống ở đây.  
    Anh nhớ lại tối hôm qua anh cũng có những giấc ngủ chập 
    chờn không ngon giấc mà không phải bởi tiếng lục đục của vợ. Thức ăn buổi 
    tối không quen với cái dạ dày của anh nhưng tình thân hữu bạn bè thì lại quá 
    tuyệt vời. Thật ra, đây không phải là chuyến trở về đầu tiên. Cách đây 10 
    năm anh có về nhưng bởi trong tay anh không nắm giữ một địa chỉ nào của bạn 
    bè cũ nên tất cả trong anh vẫn như một bức màn trướng dày nặng, mờ mờ che 
    phủ. Quá khứ đóng lại một cách phũ phàng và tàn nhẫn dù anh đã cố gắng vận 
    dụng rất nhiều từ trong tâm thức. Đó là di chứng của một cú sốc tinh thần 
    nặng nề khi anh bước chân đến xứ người. Điều ngạc nhiên là căn bệnh mất trí 
    nhớ chỉ lấy đi của anh một mảng quá khứ mà không hề làm mất đi những khả 
    năng có sẵn. Khi anh được phép rời khỏi bệnh viện với tư cách một người hoàn 
    toàn khoẻ mạnh, dù bạn bè đi cùng anh cố gợi lại mọi điều trong quá khứ, 
    nhưng nó vẫn như cánh cửa khép chặt, mà có đôi lúc anh cảm thấy tuyệt vọng 
    khi cố hướng những suy nghĩ về quá khứ. Những năm đại học, quãng thời gian 
    đẹp nhất trong đời anh không hề nhớ dù chỉ một chút cỏn con, tuy vậy không 
    hiểu sao cái vốn tiếng Anh của anh vẫn còn nguyên vẹn, và khi cầm lại cây 
    đàn ghi – ta anh vẫn có thể đánh lại trọn vẹn tất cả những khúc nhạc của 
    tuổi thanh xuân, giống như bản năng trời phú cho một con người. Thế mà, quá 
    khứ sao vẫn bặt tăm! Vài người bạn gần gũi dù đã có quãng thời gian dài sống 
    cùng với anh trong khu cư xá cũ và lênh đênh cùng anh trong một cuộc hành 
    trình dài đối với anh giống như những người mới quen. Những câu chuyện kể 
    đối với họ đã cũ nhưng đối với anh mới tinh dù anh là nhân vật chính. 
     
    Trên con đường dài thiên lý anh đã gặp cô và hình thành 
    nên mối nhân duyên trời định. Gần hai mươi năm lưu lạc xứ người, nếm trãi đủ 
    mùi trần thế, giờ đây anh tự coi mình đã đạt được những thứ mà nhiều người 
    mơ ước: nhà cửa, xe cộ, nghề nghiệp, gia đình con cái – tạm gọi là đủ đầy 
    (không biết đủ thì bao giờ mới đủ?). Cỗ máy cuộc đời cứ thế mà chạy, vài năm 
    anh lại làm chuyến du lịch trở về – về để gợi nhớ, về để lần mở cánh cửa quá 
    khứ. Bức màn trướng dày nặng dần hé mở khi anh tìm được email của một người 
    bạn trong nước, để rồi từ đó, những mối quan hệ bạn bè cũ được nối lại. 
    Một chiếc xe taxi vừa chạy ào qua ngã ba dưới đường bất 
    chấp đèn đỏ làm anh giật mình thót tim. Vài người đi bộ sựng lại trên vỉa 
    hè, ngơ ngác nhìn chiếc xe làm cuống quýt đám lá vàng và bỏ lại làn khói 
    trắng mỏng. Chắc có lẽ họ cũng bất ngờ như anh? Anh không sao quen được cảnh 
    xe cộ chằng chịt, mắc cửi, xoay trở khó khăn và sự vi phạm giao thông diễn 
    ra trước mắt mỗi ngày từ khi trở về. Đôi lúc nó còn gây cho anh có cảm giác 
    tức ngực hay khó thở, nó khiến cho việc băng qua đường đối với anh là cả một 
    vấn đề.  
    Có một người đàn ông vừa dừng lại bên trụ đèn đỏ và bỏ 
    xuống một chiếc giỏ lôi kéo sự chú ý của anh. Người đàn ông lấy ra từ trong 
    giỏ một cái thau và một can nước. Ông ta chậm rãi đổ nước vào đầy thau, rồi 
    thong thả ngồi bệt xuống đất và nhẹ nhàng lôi ra những con thú bằng nhựa đủ 
    màu ngộ nghĩnh, lên giây cót từng con thả vào thau nước. Cuộc mưu sinh bắt 
    đầu. Vài người đi bộ đứng lại tò mò nhìn những con thú bơi trong nước. Một 
    người đàn ông chở một đứa bé đỗ xe lại hình như hỏi mua và rồi lắc đầu phóng 
    xe đi. Cuộc mưu sinh chật vật! Anh không hiểu khi mặt trời lên cao người đàn 
    ông kia sẽ bán được mấy con thú!  
    Biển vẫn phẳng như một tấm gương. Mặt trời phủ nắng lên 
    mặt biển lấp lóa. Núi vòng ôm không hết đường chân trời, chừa ra khoảng 
    trống xa tít tắp có vài chiếc thuyền nhỏ xíu. Chiều qua, anh đã gặp một 
    trong số những người bạn cũ ấy. Cánh cửa quá khứ không mở ra để cho anh nhớ 
    chị là ai. Một người phụ nữ thật xa lạ nói chuyện với anh như quen thân nhau 
    từ thuở nào. Những câu chuyện gợi của chị dù thật gần gũi nhưng vẫn không 
    kích hoạt nổi trí nhớ của anh. Có lẽ điều làm anh cảm động khi chị nói không 
    thấy anh không thay đổi gì, vô tình gặp nhau ngoài đường chị sẽ nhận ra 
    ngay, cả cái cách xoa hai tay vào nhau hay lần đếm những ngón tay khi nói 
    chuyện với người khác …. Phải là một người thân thiết hay biết quan sát mới 
    nhớ được những điều như vậy! Tuy nhiên, người phụ nữ với đôi bàn tay đã có 
    những vết đồi mồi không gợi lại cho anh điều gì khác. Cũng thật lạ, dù không 
    nhớ sao anh vẫn có cảm giác thật gần? 
    Qua khung cửa kính khách sạn, biển chiều trôi chầm chậm 
    trước mặt, vài chiếc thuyền lênh đênh ngoài xa, thảng hoặc một chiếc ca nô 
    lướt qua nhanh để lại mặt biển đầy bọt sóng. Chị đã nói với anh về một mùa 
    hè và một bức tranh có hàng phượng đỏ rực bên bến sông chồm xuống mặt nước. 
    Một ngôi nhà sát chân núi và mảng màu xanh của đồng cỏ gần như chìm khuất 
    dưới dòng nước lượn qua. Anh không thể nhớ nổi có một bức tranh như thế 
    trong đời. Quả là anh có biết vẽ nhưng anh không chắc mình đã vẽ một bức 
    tranh như vậy. Chị nói với anh đó là bức tranh vẽ một khung cảnh yên bình 
    nhưng có quá nhiều mảng màu đỏ nên chị cảm nhận được trong đó là sự bồn 
    chồn, khắc khoải cùng cảm giác bất an, kể cả mất tự tin. Quá khứ không thức 
    dậy để anh nhớ mình là ai trong những ngày tháng cũ mà theo chị đó là những 
    năm tháng đẹp nhất của cuộc đời rất nhiều người. Điều quan trọng cuối cùng 
    chị nói anh đã tặng chị bức tranh đó và chị vẫn còn lưu giữ. Thật thế sao? 
    Lời nói đã thốt ra từ miệng anh không hề được kiểm soát: “Tôi không nhớ ngày 
    xưa mình đã biết vẽ, cũng có thể đó là một bức tranh đã mua chăng?”. Làm sao 
    níu lại lời đã nói. Bóng tối phủ tràn lên gương mặt chị và cái nhìn trở nên 
    nhạt nhoà, thể hiện tâm trạng bất lực của người thầy giáo giảng mãi mà đứa 
    học trò vẫn không hiểu bài: “Cũng có thể là anh đã mua nên không nhớ!”. 
    Chiều ngưng lại đột ngột và nắng bỗng tắt nhanh. Chị đứng lên ra về bỏ lại 
    phía sau một khoảng trống. Vợ và con gái vừa sửa soạn xong, thơm tho và tươm 
    tất chờ anh cùng đi dạo biển rồi đợi bạn bè đến ăn tối. Aùnh hoàng hôn sáng 
    rực một góc núi. Gió hình như thổi mạnh hơn khiến anh cảm thấy lạnh. Quákhứ 
    ơi sao chẳng mở ra để cho anh nhìn lại mùa hè năm nào đó có mảng màu rực rỡ, 
    bồn chồn? Biết rằng tất cả những điều đó là sự thật, anh vẫn không nhớ nổi 
    chị là ai và bức tranh đó như thế nào! 
    Một vòng tay ôm ngang hông anh cùng cái tựa đầu vào vai 
    làm anh giật mình. “Biển đẹp quá, anh dậy lúc nào sao không gọi em?”. Giọng 
    vợ anh nũng nịu. Con gái anh ùa ra: “Sáng nay mình đi đảo phải không ba?”. 
    Cánh cửa quá khứ chưa kịp mở đã sập lại thật nhanh. Ngày thứ hai trong tour 
    du lịch bắt đầu. Biển ở đây xanh và mây trắng đến lạ lùng. Đường phố dưới 
    kia đã tấp nập như hôm qua, hôm kia. Những con thú bằng nhựa đủ màu vẫn loay 
    hoay trong thau nước và anh có cảm giác người đàn ông có dáng vẻ cam chịu 
    dưới đường kia như đang hóa đá bên trụ đèn xanh đỏ. 
    
    * 
    Rời phố biển, anh có gần một tuần lễ ồn ã với bạn bè thời 
    đại học nhưng chẳng ai khơi gợi lại trong anh hình ảnh về một màu phượng năm 
    nào đó. Những bận bịu lo toan của cuộc sống vội vã trong thành phố chật chội 
    khiến ai cũng lười biếng mở cánh cửa quá khứ thơ mộng ngày nào của tuổi 
    thanh xuân. Giờ chỉ còn là bia, là những món ăn và những câu chuyện gây 
    cười; quá khứ, hiện tại ồn ào trộn lẫn trong tiếng nhạc karaoke. Thành phố 
    một thời tuổi trẻ của anh như dòng chảy xiết, không cho anh có thì giờ nhớ 
    lại. Vòng xoáy của bùng binh cuộc đời đôi lúc khiến anh chóng mặt. Rồi cũng 
    hết hai tuần của mùa nghỉ lễ phục sinh. 
    Vậy mà. Khi nhìn từ khung cửa kính máy bay, thành phố nhỏ 
    dần, màu xanh của biển cũng mất hút chỉ còn những tảng mây trắng trôi, ngả 
    đầu ra lưng ghế anh nhắm mắt hít thở sâu, đầu óc trống rỗng. Chiếc phi cơ 
    bay qua vùng thời tiết xấu, tiếng loa phát ra lời nhắc nhở hành khách buộc 
    dây an toàn. Trong một cái xốc “ổ gà”, trước mắt anh bỗng rực lên một trời 
    phượng đỏ. Núi im lìm già cỗi và cô đơn, giòng sông mềm mại lượn qua ôm vòng 
    lấy núi và ngôi nhà cùng cánh đồng. Quá khứ mở toang cánh cửa cho anh bước 
    vào. Năm hai mươi tuổi anh đã rất buồn và cô đơn. Chị đã nói đúng đó là 
    quãng thời gian anh thấy mình chông chênh, bất an hơn khi nào hết. Bức tranh 
    với những gam màu nóng bồn chồn. Màu phượng đỏ của ký ức. Hình như khi ấy đã 
    có một người rất hiểu nỗi buồn và sự cô đơn trong anh. Một ngày, mang theo 
    tất cả sự bất an đó anh ra đi. Như hòn đá lăn, anh đã sống, đã va chạm và đã 
    có một lần đánh rơi mất quá khứ.              |