| 
    KHÔNG MẤT HY VỌNG Nhị Tường 
    Ánh nắng mai xuyên qua những bức rèm ố màu vàng, lờ mờ 
    chỗ tối chỗ sáng làm cho căn pḥng thêm ảm đạm. Căn pḥng vẫn c̣n tối như 
    hợp với tâm trạng của Huệ. Nếu c̣n nuớc mắt có lẽ cô đă lại thổn thức. Đêm 
    hôm qua, cô đă khóc hết nuớc mắt đến khi ngủ thiếp đi. Bây giờ th́ mắt cô đỏ 
    hoe và sưng húp. Cô lừ đừ ngồi dậy, đi đi lại lại trong pḥng, đến tủ áo, 
    chọn lấy một bộ. Lặng lẽ cởi chiếc áo ngủ ra và mặc vào chiếc quần jean xanh 
    nhạt với thun ngắn ngủn màu kem. Kư ức đêm hôm qua lại len vào óc cứ như một 
    con dao vô h́nh cứa vào tim cô. Ngay lúc này, cô muốn lê bước về chiếc 
    giường và lẩn tránh cái thế giới chứa quá nhiều sự đau đớn này. Cô đă b́nh 
    tĩnh lại, bước về pḥng tắm và bật công tắc điện. Ánh đèn sáng lên xua đi 
    bóng tối, và cô dụi mắt v́ chói. Cô mở ṿi sen, nước chảy xối xả nhưng cô 
    chẳng hề quan tâm đến điều đó. Cô quay lại tủ áo, nh́n ḿnh trong gương, 
    thoáng hăi hùng v́ dáng vẻ của ḿnh. Tóc tai rối bời, đôi mắt to sáng giờ 
    đây sưng húp và đỏ. Cô đến gần tấm gương soi mặt treo trên tường và chải mái 
    tóc, mái tóc ôm lấy khuôn mặt cô trông như khuôn mặt một thiên thần. Làn da 
    đẹp và vẻ duyên dáng với  đôi mắt to buồn càng làm cho khuôn mặt của cô có 
    nét ǵ đó rất quyến rũ. Cô vội vàng tô màu nâu lên đôi mắt và môi rồi đi 
    xuống cầu thang. Lúc này mặt trời đă lên cao và ánh nắng thật chói chang. Cô 
    lại nh́n vào gương lần nữa, túm lấy túi xách và bước ra đường. Bên ngoài, 
    trời mùa thu se se lạnh. Đó là mùa cô thích nhất, thế nhưng giờ đây cô thấy 
    ḷng dửng dưng. Thế giới của cô bây giờ đă trở nên ảm đạm vô cùng. Những ánh 
    nắng rực rỡ ngày hè hay thảm lá vàng mùa thu đối với cô bây giờ cũng giống 
    như những uớc mơ của cô, nó đă tan thành tro bụi.  
    Chiếc xe buưt đang dừng ngay nơi mọi người 
    đang chen chúc nhau. Tiếng cười nói ơi ới như mọi khi gần như làm cô vui trở 
    lại, thế nhưng có cái ǵ đó nặng nề trong cô đă làm cô không thể nào vui 
    được. Cô bước lên xe và nh́n nhiều người đang ngồi cười nói vui vẻ ở đàng 
    sau, cô thấy ghen ghét với họ, cô xoay đi và ngồi ngay phía trước. Thế rồi 
    kư ức của những bất hạnh lại trào dâng trong cô... 
      *** Huệ lang 
    thang trên phố với Ẩn và Trung trên chiếc Dearm của Ẩn. Một ngày lang thang 
    khắp phố phường đă trôi qua thật vui vẻ, giờ đây cô sắp tham dự buổi dạ 
    tiệc. Là con trai tổng giám đốc nên Ẩn có một căn hộ riêng, một nơi thật 
    hoàn hảo để chè chén. Mọi người tụm năm tụm ba. Một giọng nói cất lên: “Huệ 
    ơi”. Cô quay lại th́ thấy Hoàng đang đứng ở đó. Cô reo lên: “A, anh Hoàng!” 
    nhưng trước khi cô kịp nói tiếp th́ Ẩn đă ṿng tay ngang người cô kéo cô đi. 
    Cô liếc về phía sau th́ thấy khuôn mặt Hoàng xịu xuống như bánh bao chiều. 
    Cô muốn chạy ngược trở lại, để xin lỗi Hoàng, nhưng chẳng hiểu sao cô cứ để 
    Ẩn lôi đi. Từ căn pḥng khách nhỏ hẹp, mọi người kéo nhau vào nhà bếp. Có 
    mấy chai rượu và vài chục két bia ở đó. Cô và Ẩn bị mọi người lấn chen té 
    xuống một chiếc đi-văng . Ở đây đông đúc và ồn ào. Mọi người đều cầm ly trên 
    tay và la hét chúc tụng nhau bằng đủ mọi cớ trên đời. Vị đắng của bia rượu 
    làm cổ họng cô như bốc cháy, nhưng dù sao th́ giờ đây cô cũng đă quen dần 
    rồi. Cô bỗng nhớ không hiểu sao trước kia vị bia thường hăng nồng mũi cô và 
    làm cô thấy nóng ruột. *** Chếc xe bus 
    bỗng dừng lại, xóc nảy lên lôi tuột cô về hiện tại. Cô đứng lên và bước 
    xuống xe. Hoàng, người bạn từ thuở nhỏ, đang đứng đợi ở đó, tay giấu sau 
    lưng toét miệng cười. Trong chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây sẫm 
    màu bao giờ anh cũng có dáng vẻ của một người hiền lành. Cô lặng nh́n khuôn 
    mặt dịu dàng của anh những muốn chạy ào vào ṿng tay của anh. Cô biết anh sẽ 
    là chiếc bè chở cô đi qua những cơn băo biển của cuộc đời. Anh sẽ không để 
    cô gặp phải điều ǵ bất hạnh mặc dù cuộc đời đă và sẽ dành cho anh những 
    điều nghiệt ngă nhất. Mồ côi cha mẹ thừ thuở nhỏ, thế nhưng anh đă tự kiếm 
    sống và làm thuê bằng đủ mọi thứ nghề, để rồi có thể tiếp tục học nốt hai 
    năm cuối đại học. Thế nhưng có điều ǵ đó níu cô lại. Cô không  muốn làm anh 
    bị tổn thương. Cô bước đến bên cạnh anh và cầu mong cho đôi mắt của ḿnh 
    đừng để lộ ra những sợ hăi và nỗi buồn. Hoàng bước đến nắm chặt lấy tay cô 
    và nhét vào một đóa hoa hồng bạch, gói cẩn thận trong giấy bóng mà năy giờ 
    anh giấu sau lưng. Cô nh́n sững đóa hoa và nhẹ nhàng đưa lên mũi. Hoàng 
    không nói ǵ. Anh nắm tay cô và đưa cô vào trường. Họ ngồi với nhau trong 
    thư viện cho đến khi chuông reo vào lớp. Anh kể về đội bóng của anh, về trận 
    đấu ngày hôm qua. Dường như anh luôn có mọi điều để kể cho cô. Cô lắng nghe 
    anh nhưng tâm hồn cô lại thả về bữa dạ tiệc đêm ấy. *** Có người đưa ra một cái túi, 
    ai đó thả xuống một cuốn giấy. Ẩn cúi người về phía trước đón lấy và cẩn 
    thận quấn một điếu thuốc. Anh ta đưa điếu thuốc lên môi, châm lửa và kéo một 
    hơi dài. Mẩu thuốc được chuyền hết từ người này đến người khác. Cô cũng được 
    hít một hơi. Đầu cô ong ong và một đám mây mù che đôi mắt cô. Thế rồi cô cảm 
    thấy như ḿnh đang lạc vào một thế giới khác….Kư ức trở lại với cô sau những 
    giây phút bồng bềnh trôi qua. Cô nh́n xung quanh ḿnh. Trên những bức tường 
    chẳng có ǵ ngoài những h́nh ảnh những cô người mẫu  ăn mặc hở hang. Trí óc 
    cô đă tỉnh táo trở lại để cô nhận ra ḿnh đang ở trong pḥng ngủ của Ẩn. Cô 
    liếc sang bên phải. Ẩn đang nằm đó đang ngủ say như một em bé. Cô nh́n xuống 
    sàn nhà và bắt gặp một đống áo quần ném lộn xộn trong một góc. Cô thầm nghĩ 
    sao mà trông chúng có vẻ quen quen. Một ánh sáng lóe lên phía sau lưng làm 
    cô nhận ra đó là áo quần của cô. Cô trườn ra khỏi giường, tim cô thắt lại. 
    Những ánh sáng xuyên qua những tấm rèm màu đỏ thẫm làm cho căn pḥng có vẻ 
    như là không có thực. Cô vấp phải đống áo quần của ḿnh, cô mặc áo trong cái 
    ánh sáng lặng lẽ đó. Áo quần của cô lẫn lộn mùi thuốc lá và bia rượu. Cô lần 
    ra pḥng khách. Hoàng và hai người bạn của anh ta đang nằm trên sàn nhà. 
    Những két bia trống không đang nằm la liệt, mùi hôi của bia xộc vào mũi cô. 
    Cô đi vào buồng tắm nhưng bên trong toàn mấy gă con trai và nồng mùi nước 
    tiểu. Một cảm giác buồn nôn ập đến, cô chạy vào toilet và nôn thốc tháo. Cô 
    cảm thấy dễ chịu hơn. Cô quay trở về pḥng và thả người xuống chiếc ghế dài. 
    Cô đơn trong sự im lặng kỳ lạ, cô bỗng nhớ lại tất cả những lần mẹ cô say 
    rượu trở về nhà với vài người đàn ông lạ hoắc. Những lần như thế mẹ cô luôn 
    la hét cô, gọi cô là đứa con gái hư, là đứa nghiện rượu. Cô ghét chính ḿnh 
    v́ bây giờ cô giống y hệt mẹ cô.    *** “Huệ, Huệ” giọng của Hoàng 
    trôi dạt vào trong ư nghĩ của cô. Cô giật ḿnh quay lại và thấy đôi mắt 
    thương yêu của Hoàng đang nh́n cô. Cô mỉm cười yếu ớt. “Em không nghe anh 
    nói ǵ hết phải không?”  Anh hỏi.  Cô lắc đầu, cảm thấy trong 
    người tệ hại hơn nhưng cố không để lộ ra. “Em không sao chứ” Hoàng 
    hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm. “Lúc năy em thế nào ấy. H́nh như em cố giấu anh 
    điều ǵ đó” Cô muốn ngả người vào ṿng 
    tay anh mà khóc. Cô ước mong có thể kể cho anh nghe chuyện đau ḷng của 
    ḿnh, nhưng một mănh lực nào đó níu kéo cô lại. Trước khi cô có thể đưa ra 
    một lời giải thích th́ chuông reo, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Cô vội 
    vă chạy về lớp. Tâm trí cô lại không sao dứt khỏi cái hồi ức dai dẳng đó, 
    cái quá khứ cay nghiệt kể từ cái hôm tiệc tùng đó. *** Tuần trước, Trung  đến bên 
    cạnh và th́ thào vào tai cô “Có tin không hay về Ẩn đấy, đến nhà Ẩn ngay 
    đi”. Cô đă tránh né những cuộc tiệc tùng một thời gian dài, thậm chí những ư 
    tưởng về nó cũng làm cho cô khó chịu. Cô tự hứa rằng sẽ không bao giờ cô lại 
    tự đưa ḿnh vào trong một t́nh huống như lần ấy, thế nhưng cô vẫn đi theo 
    Trung. Trung chở Huệ đi ngang qua những dăy phố dài. Trung chẳng nói ǵ về 
    bữa tiệc hôm ấy mặc dù Huệ cố gặng hỏi. Khu nhà của Ẩn hiện ra trước mắt cô, 
    cô ngập ngừng bước lên cầu thang, cố gắng xua đi cảm giác tởm lợm khi trước. 
    Trung vội vă bước cạnh cô, không có th́ giờ để ngần ngại. Cái mùi nồng hăng 
    của bia và khói đă trùm lấy cô khi cô bước vào căn pḥng đông người. Cô nh́n 
    chung quanh, t́m kiếm một khuôn mặt quen thuộc, nhưng cũng không thấy ai, kể 
    cả Ẩn, trong cái đám mờ mịt ấy. Cô đi thẳng xuống bếp, cũng không thấy một 
    ai quen. Cô quay trở lại pḥng khách và bắt gặp một mẩu đối thoại rợn người: “Ê, mày nghe ǵ chưa? Cúc 
    nhiễm AIDS rồi. Ẩn đang sợ quá chừng. Tao chưa bao giờ thấy ảnh trong t́nh 
    trạng như thế này” “Nè, đưa cái đó qua đây rồi 
    mới tới phiên mày nghe chưa” gă con trai đang chỉ cái điếu thuốc đang được 
    chuyền tay nhau  Cô khiếp hăi. Làm sao tụi nó 
    có thể tỉnh bơ trước chuyện đó như thể  Cúc chỉ bị cảm cúm xoàng. Đó cũng là 
    lúc cô nhận ra chuyện này đối với cô khủng khiếp như thế nào. Cô đă ngủ với 
    Ẩn—hoặc ít nhất cô đă nghĩ như thế. Cô không thể nhớ nỗi. Ai đó đưa cho cô 
    một cái ly và rót bia vào cho cô, thế mà cô buông cái ly xuống sàn. Mọi 
    người hét lên nhưng cô chẳng màng. Giác quan của cô chỉ cho cô 
    biết Ẩn đang ở đâu, cô đi lần đến pḥng ngủ của Ẩn. Ẩn đang ngồi trong căn 
    pḥng mờ tối. Vỏ chai lăn lóc dưới chân giường. “Ẩn, Huệ đây mà” cô nói khẽ 
    khàng mà không nhận ra cả giọng nói của chính ḿnh. Ẩn nh́n cô. Ẩn khuôn mặt 
    của đứa trẻ mười tám nhưng cḥm râu dê của gă 20. Nh́n Ẩn đang trốn trong 
    pḥng như thế này cô thấy sợ hăi. Ẩn là người luôn đón nhận những tin xấu 
    một cách thoải mái và cóc cần, tựa như không có ǵ có thể chạm được anh ta. 
    Đó không c̣n là khuôn mặt điển trai kiêu kỳ của một thanh niên 20 luôn làm 
    cô mê mệt. “Em cũng biết chuyện rồi 
    phải không?” Giọng nói Ẩn nghe như vang từ nơi xa xăm nào đó. Cô ngồi xuống 
    và nắm lấy tay Ẩn. Ẩn bỗng nh́n vào mắt cô và gh́ chặt lấy cô. “Anh xin lỗi Huệ, anh không 
    bao giờ muốn làm hại đời em cả. Anh nói thật t́nh đó”. Có cái ǵ đó mềm yếu 
    và ân hận bên trong những lời nói của Ẩn, của một gă con trai vẫn hay coi 
    thường lũ con gái vây quanh.  Tuy nhiên, những lời nói này làm cho cô mủi 
    ḷng. Cô dựa vào Ẩn và khóc nức nở.  Ẩn ôm lấy cô và họ ngồi đó với nhau 
    cùng kinh hoàng v́ tuyệt vọng. Bên ngoài bữa tiệc cũng tàn như hai trái tim 
    tuyệt vọng đang gắn vào nhau chia sẻ với nhau niềm bât hạnh.  *** Có ai đó đến sau lưng cô. Cô 
    nh́n đồng hồ trên tường, bối rối và mất phương hướng. Mười một giờ rưỡi. Giờ 
    nghỉ trưa. Cô chạy vội ra căng tin. Căng tin bỗng rộ lên một lượt mọi người 
    cất tiếng chào cô. Cô thấy Hoàng đang vẫy cô ở đó. Anh đang ngồi ở chiếc bàn 
    mọi khi với bạn bè chung quanh. Cô bước đến uể oải và thả cặp sách đánh 
    thịch lên bàn. Lúc đó cô bỗng nh́n thấy Kim đang ngồi rất gần với Hoàng. 
    “Huệ, sao em không ngồi xuống mà đứng ngây ra thế”. Hoàng hỏi khi anh bước 
    đến và kéo cô ngồi xuống. Cô ngồi gần Hoàng rồi th́ 
    thào vào tai anh: "Cô ấy làm ǵ ở đây thế?”. "Anh không biết, anh đâu có mời 
    cô ta". Hoàng th́ thào trở lại. "Em muốn ăn chút ǵ ở ngoài đường không?" Cô 
    gật đầu và đứng dậy. Hoàng nắm tay cô và với tay lấy cặp của cô. Họ đi với 
    nhau về phía quán nhỏ bên kia đường.  Hoàng mua 
    cho  Huệ  hộp bánh. Họ ngồi bên nhau tại một chiếc bàn nhỏ.”Em không trả lời 
    anh câu hỏi sáng nay. Em không muốn cho anh biết chuyện ǵ đă xảy ra sao? 
    Chúng ta đâu có giữ bí mật với nhau chuyện ǵ đâu". Cô cảm thấy một sự giận 
    hờn trong giọng nói của anh, nhưng cố t́nh tỏ ra không nhận thấy. “Em không sao cả mà, thật 
    mà” Cô cố nói dối, thậm chí biết Hoàng sẽ không tin điều đó. "Dạo này em cứ nói dối luôn. 
    Có phải Ẩn đă lây cho em tính xấu đó không? Cô bỗng tức giận không nói 
    ǵ thêm nữa. Đó là điều anh có thể đổ lỗi cho cô nhưng đem Ẩn vào chuyện này 
    th́ cô không muốn. Cô biết Kim luôn theo đuổi Hoàng, nhưng có bao giờ cô nói 
    xấu về Kim. Cô bỗng đưa tay lên tát vào mặt Hoàng, nhanh đến nỗi cô không 
    kịp biết ḿnh đang làm ǵ. Hoàng nh́n sững cô. Những 
    ngón tay đỏ in hằn trên má anh.” “Anh không được xía vào 
    chuyện của tôi, hoặc là đừng can dự ǵ vào đời tôi.” Cô mệt lử sau khi thốt 
    nên lời đó và bỏ chạy, bỏ lại cả cặp sách. Mọi người hầu hết là sinh viên 
    trong quán đều nh́n theo cô. Chỉ khi cô nghĩ rằng cô đă bỏ chạy khá xa th́ 
    có ai đó nắm lấy cánh tay cô. Cô quay lại và đối diện với Hoàng. Mắt anh đầy 
    vẻ ân hận. Anh kéo cô ra một góc và đợi đến khi mọi người hết chú ư. Anh nắm 
    chặt lấy cô hơn khi cô toan tính bỏ chạy. “Ui da, Hoàng, anh làm em đau. Hăy 
    đi đi mà!” Cô nh́n lên và thấy khuôn mặt dịu dàng của Hoàng. “Anh xin lỗi". 
    Anh nói với giọng chán nản, nới lỏng tay ra nhưng vẫn giữ cô.“Tại sao bây 
    giờ em hành động khác thường thế? Bỗng dưng em bắt đầu cáu kỉnh và xa lánh 
    mọi người, mọi hành động cứ y như một đứa trẻ hư hỏng. Anh muốn biết những 
    ǵ đang xảy ra, anh muốn giúp em". Hoàng nói với một quả quyết trên khuôn 
    mặt làm cho cô nhận thấy rằng anh sẽ không để cho cô đi nếu anh không được 
    trả lời. Cô quay đi, cảm thấy yếu đuối và sợ hăi. Cô biết cô sẽ không thể 
    chịu nỗi nếu cứ giữ ấy bí mật này một ḿnh. Hoàng chạm vào vai 
    cô."Huệ.." Cô bắt đầu nấc lên. Những giọt nước mắt giờ đây đă tuôn tràn 
    không dứt. Cô đă để mặc cho câu chuyện của ḿnh chảy ào ra khỏi bờ môi. 
    Khuôn mặt của Hoàng rực lên hàng trăm thứ t́nh cảm xung đột. Cuối cùng cô 
    ngă gục trong cánh tay của Hoàng, gục đầu trên vai Hoàng và khóc nức nở.  
    Trước sự ngạc nhiên của cô, anh đă không bỏ đi. Anh ôm lấy cô và an ủi cô 
    bằng những lời lẽ dịu dàng nhằm xua đi bầu không khí im lặng. Sau vài phút, 
    Hoàng hỏi: “Khi nào em đi lấy kết quả?” Cô cố nén sự đau khổ, quệt mắt : 
    “Chiều nay” Hoàng im lặng một lúc rồi nói: "Anh không muốn em đi một ḿnh. 
    Hăy đợi anh sau khi hết tiết 2, anh sẽ cùng đi với em". Anh gh́ cô lần nữa 
    và hôn lên trán cô: “Nhớ là chờ anh ở trước trường nhé” Cô gật đầu, không muốn để 
    anh đi. Hoàng quay người đi nhưng cô đặt một tay lên vai anh kéo anh lại. Cô 
    muốn th́ thào vào tai anh: "Em yêu anh". Thế nhưng cô chỉ đứng im nh́n sững 
    Hoàng.  *** Tuần trước, cô lặng lẽ đi 
    đến bệnh viện. Sau nhiều đêm thức trắng cô quyết định phải biết rơ ràng số 
    phận của cuộc đời ḿnh. Cô bước dọc theo hành lang bệnh viện. Nh́n thấy 
    những phụ nữ lớn tuổi ngồi chuyện tṛ vui vẻ chờ tới phiên họ, cô bỗng thấy 
    an tâm. Căn pḥng đợi trông sạch sẽ và nóng nực nhưng nó vẫn làm cô cảm thấy 
    lạnh người. Một cô y tá hỏi cô: “Em đến xét nghiệm hả?” “Dạ. Em đợi gặp BS Thành” “Em tên là ǵ?” “Nguyễn thị Hồng Huệ” “Ở 160 Yersin phải không? “Dạ.” “Em đi dọc dăy pḥng này, 
    đến pḥng xét nghiệm số 4 nằm ở bên trái.”  “Cảm ơn chị” Huệ nói và đi 
    dọc theo dăy pḥng. Một y tá khác hỏi tên và đưa cô vào gặp bác sĩ. Năm phút 
    sau, bác sĩ Thành xuất hiện. Một y tá sát trùng trên cánh tay cô và lấy máu. 
    Cô nhắm mắt lại cho đến khi cảm thấy kim đă được rút ra khỏi cánh tay. “Bảy ngày sau đến lấy kết 
    quả”. Bác sĩ Thành hẹn cô. Bảy ngày trôi qua trong nỗi 
    sợ hăi đă làm cho cô mất ăn mất ngủ. Huệ ước rằng cái giờ phút ấy sẽ không 
    đến, nhưng dường như nó c̣n đến nhanh hơn. Chiều nay, Huệ đợi Hoàng trước 
    cổng trường. “Không có vấn đề ǵ đâu” cô tự nhủ thầm. Bầu trời đă bắt đầu ấm 
    mặc dù vẫn c̣n nhiều cơn gió thu se se. Giọng của Hoàng vang lên bên tai cô. 
    “Em thấy trong người thế nào?”. "Em thấy sợ". Cô cảm thấy như trong người ră 
    rời. Trí óc của cô trôi dạt tận đâu đâu. Chân cô trĩu nặng như có thể khuỵu 
    xuống dưới sức nặng của cô “Đi được chứ em?” Hoàng hỏi “Em đă sẵn sàng rồi” Cô chậm 
    răi ngồi lên xe của Hoàng. Cảnh vật quen thuộc hai bên đường lướt nhanh qua 
    mắt cô, cảnh vật trông ảm đạm như mọi thứ khác trong đời cô. Cô nh́n vào 
    lưng Hoàng cảm thấy dào dạt trong ḷng. Cô cảm thấy hạnh phúc khi nghe Hoàng 
    đ̣i đi với cô. Khi nhận ra đă đến bệnh viện cô bỗng thấy sợ hăi vô cùng. Bất 
    giác cô ôm chặt lấy Hoàng và cảm tay Hoàng nắm lấy tay cô. Cô bỗng thấy đau 
    quặn trong ruột và muốn nhảy xuống xe bỏ chạy. Nhưng Hoàng đă ngừng xe lại 
    nắm tay cô. Họ đi đến pḥng xét nghiệm số 4. Bác sĩ Thành bước ra và chào 
    cô. “À, cô đến lấy kết quả xét 
    nghiệm phải không? Hoàng bước đến: “Xin lỗi bác 
    sĩ, tôi là người nhà của Huệ.” “Vâng, mời anh vào trong 
    này” Hoàng bước vào sau khi dặn 
    Huệ ở lại đợi bên ngoài. Thời gian dường như bất tận trước khi họ trở lại. 
    Hoàng là người đầu tiên trở lại trong pḥng. Nỗi kinh hoàng xâm chiếm lấy cô 
    khi cô thấy những giọt nước mắt lăn trên má anh. Anh chạy ào đến bên cô gh́ 
    lấy cô. Khi anh để cô ngồi xuống cô nh́n vào mắt anh. “Em không bị nhiễm AIDS!”, 
    anh th́ thào trong khi cô khuỵu xuống trong ṿng tay anh. Hoàng nh́n xuống 
    cô, nh́n xuống khuôn mặt thiên thần của người con gái mà anh hằng yêu mến. 
    Thiên thần của anh đă bị thương đôi cánh nhưng anh không bao giờ để nó rơi 
    xuống. Anh th́ thầm với Huệ: “Anh yêu em”.  |