| 
    D̀ HẠNH - Đào Thị Thanh Tuyền -    Trong đám 
    con của d́ Hạnh, Hoài đẹp hơn cả. Nếu phân tích từng nét trên gương mặt th́ 
    Hoài không có ǵ gọi là sắc nước hương trời. Thế nhưng, để so sánh với ba cô 
    chị và hai cô em th́, Hoài có một cái mũi thanh hơn, đôi mắt to hơn, cái 
    miệng cười có duyên hơn. Những người kia, người nào khi cười cũng bị hở lợi, 
    cánh mũi người nào cũng to to, mắt người nào cũng be bé…. Nói chung Hoài 
    thừa hưởng tất cả nét đẹp của d́ Hạnh, c̣n những người kia là bản sao của 
    người cha.  Bởi v́ đẹp nhất trong nhà nên lúc 
    nào Hoài cũng trội hơn. Tất cả những anh chàng đến nhà chơi đều là bạn của 
    Hoài, nhưng rồi lần lượt từng cô chị rồi đến một cô em đi lấy chồng, Hoài 
    vẫn đi về từ nhà đến cơ quan mà măi không về được nhà ai khác. Những anh 
    chàng ngày trước đến nhà chơi với mục tiêu là Hoài, th́ bây giờ khi ra khỏi 
    nhà Hoài đă cắp được một cô trong nhà đi ra.  D́ Hạnh có sáu người con gái, 
    chênh nhau mỗi người mỗi tuổi, chỉ có cô út cách khoảng khá xa. Tôi vẫn c̣n 
    nhớ hồi tôi c̣n nhỏ, một hôm d́ Hạnh đến nhà th́ thầm to nhỏ với má tôi, 
    trong câu chuyện tôi nghe loáng thoáng : “Em mắc cỡ quá chị ơi...”, rồi một 
    thời gian sau đó tôi thấy d́ Hạnh sinh em bé.... Hồi mấy đứa con c̣n nhỏ, d́ 
    Hạnh hầu như lúc nào cũng phải khổ sở v́ những tiếng căi nhau của một bầy 
    con gái. Nhưng thời gian trôi qua, căn nhà im ắng, vắng dần tiếng nói cười, 
    tiếng căi nhau. Những bửa tiệc cưới càng nhiều sự vắng vẻ càng tăng. Bây giờ 
    trong nhà chỉ c̣n Hoài, cô em gái út và D́ Hạnh. Căn nhà chỉ được rộn lên 
    vào những ngày chủ nhật, khi mấy cô chị kèm theo mấy chàng rể và một vài đứa 
    con nít dẫn về. Nhưng những ngày ấy Hoài lại thấy thật phiền, cô đă hết muốn 
    nh́n thấy cái thời ồn ả của căn nhà. Không hiểu từ bao giờ cô bắt đầu sợ 
    tiếng động của những âm thanh, h́nh như nó đến từ ngày cô soi gương thấy da 
    ḿnh khô hơn, phát hiện miệng cười và đuôi mắt đă có dấu thời gian in hằn 
    lên đó. Cô không thích trẻ con ồn ào, không thích chúng chạy vào pḥng cô 
    dẫm bừa lên nệm, lục lọi bàn phấn, lôi sách báo ra xem....  Người ta nói d́ Hạnh ham tiền. 
    Mấy người con của d́ Hạnh người nào cũng thiệt thà, lương tháng bao nhiêu 
    đưa về hết cho mẹ. Hồi Hân, chị kế của Hoài chưa lấy chồng cô làm ra rất 
    nhiều tiền, d́ Hạnh không chịu gả Hân cho một người nào. Kỳ đó Hân yêu một 
    anh chàng học cùng lớp, đẹp trai, nhà gia giáo, nói chung là không có ǵ 
    đáng để chê trách ngoại trừ anh ta chỉ là một công chức quèn quanh năm ngồi 
    bàn giấy. Hân làm ở một công ty kinh doanh, tiền lương, tiền thưởng đậm đà. 
    D́ Hạnh trông chờ vào Hân, d́ sợ Hân lấy chồng, d́ mất nguồn thu lớn. Anh 
    chàng ta yêu Hân say đắm, tối nào cũng trấn thủ ở nhà Hân. Một hôm d́ Hạnh 
    kêu anh chàng đến nói chuyện, chàng ta hồi hộp lắm tưởng đâu kỳ này được vợ. 
    Thế nhưng khi diện kiến tay đôi với d́ Hạnh, chàng té ngửa, giọng d́ Hạnh 
    rin rít qua kẻ răng :  - Hân nó nặng gánh gia đ́nh lắm, 
    cậu không hợp với nó đâu, hai người mà lấy nhau sẽ không có hạnh phúc...  Mặc cho chàng ta ngồi năn nỉ, 
    thuyết phục d́ Hạnh vẫn lạnh lùng :  - Tôi không muốn cậu đến nhà nữa
     Hân đau khổ một thời gian dài. 
    Tánh cô hiền, cô vùi đầu vào công việc t́m quên. Rồi Công ty Hân giải thể, 
    thương tánh hay làm, chịu khó người ta giới thiệu cô qua làm kế tóan cho một 
    tổ hợp, từ đó thu nhập của cô giảm hẳn. Thế nhưng đó là điều may mắn cho cô, 
    d́ Hạnh lúc này không c̣n giữ cô nữa, đă đến lúc d́ có thể cho cô đi lấy 
    chồng. Năm đó Hân hai mươi tám tuổi, vẫn c̣n một chút tươi tắn của thời con 
    gái. Một người bạn của cô chị đầu đến với Hân, d́ Hạnh lật đật gả ngay, 
    không cần t́m hiểu lương của anh ta một tháng bao nhiêu, gia đ́nh anh ta có 
    khá hay không, có môn đăng hộ đối với ḿnh hay không. D́ Hạnh gả chồng cho 
    Hân không phải v́ d́ sợ Hân quá th́, mà chỉ v́ một lư do duy nhất là Hân 
    không c̣n làm ra nhiều tiền nữa, d́ cũng ít quan tâm đến cuộc sống sau này 
    của Hân. May mắn cho Hân và cho cả nhà d́ Hạnh là cô nào cũng lấy được một 
    anh chồng tử tế, không rượu chè, bài bạc, có công ăn việc làm ổn định; có 
    người khá, có người c̣n nghèo, nhưng nói chung đám con rể của d́ Hạnh ai 
    cũng biết ăn biết ở. Ở thời đại mà lắm gia đ́nh khổ sở về việc dựng vợ gả 
    chồng cho con, th́ d́ Hạnh lại thấy thoải mái và nhẹ nhàng khi đưa bốn cô 
    con gái về nhà chồng. Người ta khen d́ Hạnh biết chọn, có con mắt tinh đời, 
    d́ chỉ cười cười : “Do may mắn mà thôi”.  Bây giờ gánh nặng gia đ́nh đổ hết 
    về Hoài, nhất là từ ngày d́ Hạnh nghỉ hưu. Mảnh vườn sau nhà chỉ được tiền 
    chợ, cô em gái út c̣n đang thất nghiệp, d́ Hạnh vẫn c̣n phải chu cấp. Hoài 
    có hiếu nhất trong mấy người con, tính t́nh cô dễ chịu, thoải mái, nhưng đó 
    là những ngày cô c̣n trẻ, mới ra trường, c̣n bây giờ khi những nếp chân chim 
    trên mắt càng nhiều tính dễ chịu của cô càng giảm.  Hoài làm cho một công ty nước 
    ngoài, lương của cô cao lắm bởi v́ cô giỏi, người ta trả lương theo tŕnh độ 
    tiếng Anh lưu loát và tŕnh độ chuyên môn vững vàng của cô. Hoài không sua 
    se chưng diện, nhờ cái vẻ ng̣ai dễ thương cộng thêm biết cách ăn mặc, trông 
    cô rất hấp dẫn. Miệng cô lúc nào cũng cười, người ta khó có thể biết được cô 
    buồn hay vui. Hoài nói năng từ tốn, nhỏ nhẹ, có người nói cô sống khôn, có 
    người nói cô biết sống, có người nói cô thủ đoạn. Nói chung là đủ thứ, nhưng 
    đó chỉ là những lời nói sau lưng, bởi v́ khi diện kiến với cô tất cả những 
    lời nói ấy đều trở nên vô nghĩa, người ta sẽ bị cô chinh phục hoàn toàn.  Hoài rất hiểu tính mẹ, cô biết d́ 
    Hạnh không muốn cô đi lấy chồng bởi cô là niềm hy vọng chính của gia đ́nh. 
    Do đó, khi quen với Quang, một anh chàng phóng viên trẻ, đẹp trai, tài năng 
    theo cách đánh giá của mọi người, cô giấu biệt d́ Hạnh. Không phải v́ Quang 
    là phóng viên của tờ báo tỉnh nhà, lương tháng chỉ bằng một phần ba lương 
    tháng của cô, mà v́ cô biết nếu d́ Hạnh biết chuyện sẽ không chịu. Làm sao 
    cô quên được chuyện của chị Hân với anh chàng người yêu đầu tiên.  Quang yêu Hoài, nh́n vào mắt 
    Quang th́ biết rất rơ và, có thể khẳng định ngược lại là Hoài cũng rất yêu 
    Quang. Chuyện t́nh yêu của một cặp trai gái là chuyện xưa như trái đất, hàng 
    ngày trên thế giới có hàng tỉ người yêu nhau. Nhưng, điều đáng nói ở đây là 
    cả Quang và Hoài đều là hai người tự do, trưởng thành, có nghề nghiệp ổn 
    định, có nhiều khả năng tiến đến hôn nhân.... Thuận tiện như thế đấy nhưng 
    Hoài giấu kín chuyện cô và Quang với tất cả mọi người, cô lặng lẽ đi về một 
    ḿnh, cô lén lút hẹn ḥ với Quang. Nói chung yêu mà chẳng thoải mái ǵ.  Nhà Quang và nhà Hoài đều cùng ở 
    một huyện nhỏ cách thành phố nơi hai người làm việc khoảng mười cây số. Ở 
    đây người ta biết rơ về nhau và có thể kể vanh vách chuyện thiên hạ như : bà 
    con với ai, hồi nhỏ học hành ra sao, có những mối t́nh nào.... Quang có một 
    căn pḥng nhỏ ở cơ quan, mỗi buổi chiều hẹn ḥ, đi ăn tối, đi chơi… Quang 
    đưa Hoài về mười cây số, hai người hai xe, rồi anh lại phóng xe quay ngược 
    trở về căn pḥng trong khu tập thể. Thỉnh thoảng anh về nhàø buổi tối nhưng 
    sáng hôm sau cùng tuyến đường đi làm với Hoài anh chẳng dám đến nhà đón cô 
    cùng đi.  Câu chuyện t́nh yêu của Quang và 
    Hoài kéo dài được gần một năm trong hoạt động bí mật rồi cũng đến tai D́ 
    Hạnh bởi một vài đứa cháu, mấy bà chị và mấy người bà con. Khi biết chuyện 
    d́ Hạnh không biểu lộ ǵ trên mặt chỉ buông một câu bâng quơ : “ Nhà thằng 
    đó thiếu chữ...”. Câu nói bâng quơ ấy sao mà đi nhanh, đến tai ngay tức khắc 
    bà mẹ của Quang. Mẹ Quang chẳng nói chẳng rằng, bà khoác vội cái áo bà ba 
    bên ngoài cái áo cánh, cài hột nút trên, nút dưới, sai thằng cháu xách xe 
    chở đi mười cây số t́m gặp Quang chỉ để nói một câu : “Má không ưng mày quen 
    con bà cô giáo Hạnh, nhà nó nhiều chữ mà thiếu nghĩa....“  
    * * 
    * 
     D́ Hạnh ngồi nói chuyện với má 
    tôi ngoài hiên, lấy tay quệt nước mắt, giọng d́ nghèn nghẹn : “Chị nghĩ coi, 
    bây giờ nhà chỉ c̣n biết trông cậy vào ḿnh nó....” - Mẹ tôi chậm răi : “Tui 
    nói d́ đừng giận, người ta nói d́ ham tiền, may mà hồi đó Công ty con Hân 
    giải thế d́ mới gả chồng cho nó, con Hoài nay cũng gần ba mươi rồi, d́ c̣n 
    giữ làm ǵ....” - D́ Hạnh nói trong nước mắt : “Chị nói sao, tui ham tiền 
    ai, bốn mươi tuổi, tui một ḿnh nuôi sáu đứa con, chị em trong nhà có ai 
    biết tui khổ, bây giờ tui biết nhờ cậy ai ? Con Út c̣n đang thất nghiệp, chị 
    không hiểu được nỗi khổ của tui đâu … Tui đâu ham gả con cho nhà giàu, tui 
    chỉ muốn con cái chia sẻ gánh nặng gia đ́nh với tui, tui không ham tiền, mà 
    nếu tui có ham tiền, tui chỉ ham tiền con tui chớ tui ham tiền ai....”. “ 
    Th́ tui đâu có nói D́ sung sướng, tui biết d́ khổ, nhưng d́ cũng phải cho 
    con Hoài lối thoát chớ, chẳng lẽ d́ để nó nuôi d́ suốt đời sao, chẳng lẽ d́ 
    không cho nó đi lấy chồng?....”  
    * * * 
     Hoài đến nhà tôi, cô gầy và xanh 
    xao, cô không nói ǵ hết, ngồi im lặng coi TV, măi đến gần hết chương tŕnh 
    cô nói nhỏ : “Chị Hà, tối nay em ở lại nhà chị nghe”......  Hoài nói với tôi khi tôi đang lúi 
    húi giăng màn:  - Chị Hà nè, em có bầu.  Tôi giựt ḿnh quay phắt lại nh́n 
    chăm chăm vào mặt Hoài :  - Nói thật hay chơi đó ?  - Chẳng lẽ chuyện to lớn như thế 
    này em nói chơi  - Bây giờ tính sao ?  - Quang đ̣i cưới gấp, mẹ em không 
    chịu  - D́ Hạnh có biết Hoài có bầu 
    không?  Hoài gật đầu  - Thế mẹ Quang biết không?  - Mẹ ảnh thương ảnh lắm chị ơi, 
    ban đầu bà không chịu, nhưng thấy ảnh buồn, mẹ ảnh cũng không có ư kiến ǵ 
    nữa...  Tôi muốn kêu trời một tiếng, chắc 
    có lẽ tôi chỉ có một d́ Hạnh trên thế gian này, con gái có bầu, người ta lật 
    đật đi t́m thằng con trai nào là tác giả để gả vội gả vàng, c̣n D́ 
    Hạnh...... Tiếng Hoài mệt mỏi :  Em nhờ chị ngày mai đến nhà em, 
    nói chuyện với má em, bao nhiêu năm, má em chỉ nghe có mỗi ḿnh chị  Tôi vỗ về Hoài :  - Ngủ đi em, rồi ngày mai chị 
    tính  Tôi biết ngày mai đến gặp d́ 
    Hạnh, có lẽ tôi sẽ chỉ nói một câu : “Nếu d́ không gả chồng cho Hoài, cái 
    bầu vô thừa nhận của nó sẽ bị cơ quan người ta sa thải “. Chỉ có câu đó mới 
    lung lay được ư chí sắt thép của D́ Hạnh, d́ sợ Hoài thất nghiệp, sợ nguồn 
    thu không c̣n.....  
    * * * 
     Đám cưới Hoài thật to, thật sang 
    trọng, cô dâu mặc không biết cơ man nào là áo. Áo dài khăn đóng để quỳ lạy 
    trước bàn thờ tổ tiên nhà Quang. Soirée trắng muốt, dài tha thướt khi đứng, 
    khi đi phải có hai đứa nhỏ đi theo sau cầm vạt, để làm lễ ở nhà thờ. Aùo 
    hồng, áo vàng, áo xanh, cái nào cũng cổ hở, vai trần, eo bó sát mặc khi đăi 
    bà con, bạn bè ở nhà hàng. D́ Hạnh nh́n chăm chăm con ḿnh, d́ cứ thắc mắc : 
    nó nói có bầu sao mà ṿng eo thon thả thế, ṿng eo này chắc chỉ c̣n năm tám 
    chớ chẳng phải sáu mươi như ngày thường đâu.... Mắt d́ cay cay, bao nhiêu 
    năm nuôi con, giờ nhờ được con th́ con đi lấy chồng, đă thế chị em trong nhà 
    không hiểu nhau c̣n cho là ḿnh ham tiền, ham tiền của con mà cũng bị người 
    đời dè biễu.....  Cô dâu, chú rễ cười thật tươi cầm 
    hai ly rượu bé tí đến mời d́ Hạnh chụp h́nh, ai cũng tươi roi rói. Tôi nghĩ 
    đến hơn cả tháng trời chạy lên chạy xuống nhà d́ Hạnh để thuyết phục, chưa 
    kể c̣n đến nói chuyện với mẹ của Quang, tính ra tốn không biết bao nhiêu lít 
    xăng đi làm thuyết khách.....  
    * * * 
     Ba tháng sau tôi gặp Hoài và 
    Quang trước cửa siêu thị, cô vừa thả ṿng tay ôm eo Quang bước xuống xe. Cô 
    vẫn rất “mi-nhon”, quần jeans thun màu đen bó sát, áo pull sát cánh màu 
    vàng, tóc cột cao, hai mái thả ḷa x̣a ôm lấy khuôn mặt. Cô đánh son màu 
    đất, mắt màu nâu, lông mày tỉa gọn và cong thật nét, trông cô giống hệt nữ 
    diên viên Choi Jin Sil của Hàn Quốc trong bộ phim “Con đường đă qua”. Tôi 
    nh́n cái bụng của Hoài:  Có bầu sao mà thon thả quá vậy ?
     Hoài cười cười :  Bây giờ mới có nè chị ơi, mới 
    được hơn tháng nay  Tôi tṛn mắt:  - Sao hôm trước đến nhà nói là có 
    bầu?  - Mưu kế mà chị  - Thế D́ Hạnh nói sao?  Hoài cười thật tươi, nụ cười tươi 
    hơn bao giờ hết :  - Mẹ em thương anh Quang lắm chị 
    ơi  Rồi cô che miệng ghé sát vào tai 
    tôi :  - Từ ngày có anh Quang, nhà em 
    chẳng tốn một đồng công thợ sửa chữa điện nước, cái ǵ mà không tốn tiền là 
    mẹ em khoái, với lại, từ hồi nào đến giờ nhà đâu có đàn ông, bây giờ có anh 
    Quang gánh hết những việc nặng nhọc...  Trước khi chia tay với Hoài tôi 
    c̣n cố vớt vát một câu :  - Thế sao cái đêm đến nhà chị 
    trông em xanh xao giống như có bầu thật ?”  Hoài cười thật to, môi cong lên 
    làm cho cái miệng cô như miệng vẽ :  - Chị ơi, hôm ấy em đâu có 
    ma-ki-dê....  |