| 
    
    BẠN BÈ 
     - Đào Thị Thanh Tuyền - Thịnh 
    đến t́m tôi buổi sáng thứ hai đầu tuần đầy ắp công việc. Vừa xong cuộc họp 
    giao ban, pḥng tôi bị phê b́nh trong tuần qua đă trễ hẹn để khách hàng đến 
    hai lần. Sếp cứ nhắc đi nhắc lại hai chữ: “tin và tín” trong cuộc họp buổi 
    sáng. Tôi không muốn phân bua hay giải bày ǵ cả, nhận trách nhiệm về ḿnh 
    và hứa sẽ khắc phục. Lúc nghe phê b́nh, tôi nhớ lại ngày hẹn trả kết quả 
    tuần trước cơ quan cúp điện, mọi người rủ nhau đi siêu thị....  Thịnh nh́n vào cái lốc lịch bàn 
    của tôi:  - Bận bịu quá hả?  Tôi nh́n Thịnh:  - Cũng không quá … Có việc ǵ mà 
    rồng đến nhà tôm?  - Bà lúc nào cũng kê, tui sang 
    nổi ǵ mà dám nhận là rồng, có việc cầu cứu bà đây.  Tôi cảnh giác:  - Liệu tui có thể giúp ǵ cho 
    ông?  - Thằng Tiến nó mách tui đến đây, 
    nó khăng khăng bà giúp được.  - Ông Tiến bày đặt quá, ổng biết 
    ǵ công việc của tui, thôi khỏi rào trước đón sau...  - Bà Hạnh nè, tui có một công 
    tŕnh, nhỏ thôi, hôm thi công, tui cũng chủ quan không lấy mẫu bê tông để 
    thử nghiệm. Bây giờ nghiệm thu, bên A nó đ̣i tui phiếu kết quả, bà liệu có 
    giúp tui?  Tôi nh́n Thịnh:  - Có ǵ khó đâu, tui sẽ cho người 
    đem thiết bị đến thử, xong trả cho ông phiếu kết quả.  Thịnh nhăn nhó:  - Không ư tui muốn nói là bà cấp 
    đại cho tui một cái giấy, công tŕnh này nhỏ lắm, khỏi thử.  - Chà, cái vụ này mới à nghe, 
    h́nh như những điều ông vừa nói không có trong chính sách chất lượng của cơ 
    quan tui....  Thịnh cười cười:  - Tui biết ngay là sẽ đụng phải 
    câu nói này của bà. Công tŕnh này là một cái cầu bắc qua kênh tiêu, diện 
    tích mặt cầu chưa đến 50 mét vuông. Hôm thi công, chính tui giám sát mà, tụi 
    nó trộn theo đúng thiết kế cấp phối, bà khỏi lo....  - Mác bao nhiêu?  - Hai trăm.  - Ông chắc chắn đạt?  - Chắc chắn, nhưng nếu nó đạt 
    khoảng 180 bà cho luôn 200 cho xong.  Tôi tằng hắng:  - Thịnh nè, cho ḿnh biết công 
    tŕnh ở đâu ngày mai ḿnh sẽ cho người lên thử giúp Thịnh. C̣n chuyện không 
    thử mà cấp giấy chứng nhận, hay thử không đạt mà cho đạt th́ không có đâu. 
    Chẳng lẽ Thịnh không biết rằng phẩm chất đầu tiên và chủ yếu của một người 
    làm công việc thử nghiệm là phải trung thực hay sao? Ḿnh sẽ giúp Thịnh bằng 
    cách nhanh chóng thử nghiệm và trả kết quả sớm, để Thịnh có cơ sở nghiệm thu 
    hợp đồng, c̣n những chuyện khác, ḿnh từ chối.  Thấy tôi có vẻ căng, Thịnh nói 
    giả lả:  - Ngày mai ḿnh cho xe đến đón, 
    Hạnh đi luôn chớ, ḿnh muốn đích thân Hạnh giúp ḿnh.  Tôi lật sổ coi lịch ngày mai:  - Ông khôn lắm, nhưng tui có đi 
    th́ cũng bằng thừa nếu công tŕnh ông không đạt....  Thịnh tươi hẳn lên:  - Vậy nghe, tám giờ sáng mai tui 
    đến đón, cho tui xin danh thiếp của bà nếu có ǵ trục trặc chiều liên hệ 
    lại. Lâu lắm mới có dịp mời bà bữa cơm trưa.  Tôi tiễn Thịnh ra cửa:  - Ông nói giùm với ông Tiến, ổng 
    chẳng hiểu ǵ về tui cả khi giới thiệu ông đến đây với ư nghĩ rằng tui sẽ 
    giúp ông trong điều kiện không cho phép.  Thịnh nói nhỏ vào tai tôi:  - Bà Hạnh nè, chỗ bạn bè tui nói 
    thiệt, bà rắn quá không hợp với cách làm ăn bây giờ đâu.  Tôi nh́n Thịnh như nh́n một người 
    xa lạ:  - Với kỹ thuật tất cả phải là một 
    sự chính xác, tui quen với độ chính xác đến những ba con số lẻ ở hàng 
    miligam. Ông nên nhớ rằng ngày xưa tui có nhiều đáp số đúng hơn ông đó....
     Thịnh cười cầu tài:  - Hôm nào tui sẽ ghé nhà bà, rủ 
    ông Hải đi nhậu.  Tôi cười thật to:  - Ông rủ ổng đi nhậu th́ chỉ có 
    lỗ thôi, ổng uống nhiều lắm, mà cái sự uống của ổng lại tỉ lệ nghịch với 
    công việc của tui, việc của chồng là của chồng, của vợ là của vợ.  - Bà lại nghĩ méo mó rồi, chẳng 
    lẽ tui và ông chồng bà hồi nào tới giờ chưa ngồi khề khà với nhau?  *  Tiến, Thịnh và tôi ngày xưa học 
    cùng lớp ở phổ thông. Tôi ngồi đầu bàn bên này, Tiến và Thịnh ngồi bên kia. 
    Suốt những năm phổ thông cả ba đứa chúng tôi thay phiên nhau xếp vị trí từ 
    một đến ba. Vào Đại học, Tiến và Thịnh ở trọ nhà D́ tôi, tôi học xa hơn nên 
    ở nội trú. Tôi thân với Tiến hơn với Thịnh, bởi tôi và Tiến cùng có nhiều sở 
    thích lăng mạn giống nhau, c̣n Thịnh đúng nghĩa một con người kỹ thuật, 
    chẳng bao giờ biết đến một áng văn chương. Ra trường, những người làm thuần 
    túy về kỹ thuật lại say mê những thứ chẳng ra tiền như tôi với Tiến cứ làng 
    nhàng măi. Sống lâu lên lăo làng. Tôi và Tiến cũng giống nhau, cũng gọi là 
    có chức (nhưng chẳng thấy quyền) – một chức vụ nhỏ xíu gọi là, cho gần cả 
    đời ngồi ṃn ghế một chỗ. Chỉ có Thịnh là thành đạt, chức vụ đi kèm với chữ 
    kư có con dấu tṛn màu đỏ đóng trùm một phần ba.  Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại 
    Thịnh, thỉnh thoảng nghe qua lời Tiến kể: “Thằng Thịnh nó lanh lắm”. Dù là 
    sự thân t́nh những năm ở phổ thông và những năm ở Đại học, tôi cũng ít để ư 
    đến công việc hay những biến đổi của Thịnh, chỉ biết một điều rất rơ ràng 
    rằng Thịnh giàu hơn tôi với Tiến nhiều lắm.  *  Công tŕnh đúng như Thịnh nói, 
    chỉ là một cái cầu bắc qua kênh tiêu. Sàn bê tông nhỏ xíu, qua tính toán sơ 
    bộ, kết quả đều đạt ở tất cả mọi điểm. Thịnh nh́n tôi cười đắc thắng:  - Bà thấy tui nói có sai đâu, ai 
    mà dám qua mặt bà trưởng pḥng vừa nguyên tắc, vừa khó tính...  Tôi ậm ừ:  - Lần sau ông nên lấy mẫu thử 
    nghiệm hay là kêu bên tui đến lấy  - Chắc chắn rồi, tui phải rút 
    kinh nghiệm chớ …. Nói thiệt, tui ớn bà lắm  - Nè, đừng nói như vậy. Tui chỉ 
    giúp được ông việc ǵ trong khả năng tui thôi, mà cái việc ông muốn nằm 
    ngoài tầm kiểm soát của tui.  Tiến điện thoại cho tôi ngày hôm 
    sau:  - Hôm nọ Hạnh có giúp cho thằng 
    Thịnh không? Giới thiệu đến Hạnh, nó đi rồi ḿnh mới thấy ân hận. Lâu nay nó 
    làm ăn với tụi bên X, không hiểu lúc này có ǵ trục trặc mà nó lại chạy sang 
    bên Hạnh.  Tôi nói với Tiến:  - Yên tâm đi, Hạnh là Hạnh. Bao 
    nhiêu năm rồi Tiến không biết sao? Có thêm một khách hàng là Thịnh càng tốt. 
    Hôm trước Thịnh hứa sẽ giới thiệu cho Hạnh một số khách hàng nữa. Pḥng Hạnh 
    đang cần khách hàng mà, nhưng cho dù là Tiến giới thiệu, cho dù Thịnh có 
    thân cách mấy cũng vậy thôi. Pḥng Hạnh cần việc làm, nhưng là việc làm 
    đúng.  Trước khi cúp máy, Tiến báo cho 
    tôi một tin vui:  - Hạnh nè, tuần sau ḿnh đi Nhật. 
    Khi nào về sẽ ghé Hạnh, rủ ông Hải làm một chầu.  Tôi chúc mừng Tiến:  - Ngon lành quá há, vợ vừa sinh 
    con trai lại được đi Nhật....  *  Ba ngày sau, Thịnh điện thoại cho 
    tôi:  - Ḿnh c̣n một công tŕnh nữa, 
    nhờ Hạnh giúp như kỳ trước.  Tôi đồng ư, hẹn ngày giờ và bố 
    trí người đi với Thịnh. Thịnh nói rất vui vẻ qua ống nghe:  - Tui với bà làm ăn có vẻ hợp!
     Công tŕnh lần này ở xa, tôi cử 
    Thành và Hùng đi với Thịnh. Pḥng chỉ có ḿnh tôi là nữ, nh́n thấy vẻ xốc 
    vác và năng nổ của những người trẻ, tôi cảm thấy ḿnh bắt đầu chậm chạp. Tôi 
    sợ một ngày nào đó tôi thành một bà già ngồi măi ở một cái ghế, ngán chân 
    những người trẻ. Không biết ngày đó liệu tôi có đủ can đảm rút lui, chuyển 
    qua một công việc khác để nhường chỗ cho người khác không, rồi tự nhiên thấy 
    ḿnh đâm lẩn thẩn, nghĩ vẩn, nghĩ vơ.  *  Buổi chiều, tôi đến cơ quan hơi 
    muộn, Thành nói khi tôi đang c̣n trong nhà để xe:  - Anh Thịnh chờ chị từ đầu giờ 
    chiều. Công tŕnh có một sàn nằm ở dưới nước, không thử được, ảnh muốn cấp 
    giấy, chị coi giải quyết.  Tôi rót nước mời Thịnh:  - Sao, công việc tốt đẹp chớ?  Thịnh nhăn nhó:  - Hạnh nè, giúp ḿnh một lần đi. 
    Công tŕnh này có ba sàn, hai sàn ở trên hôm qua thử đạt, c̣n một sàn nằm ở 
    dưới nước, không thử được. Có ǵ Hạnh ghi luôn cho nó xong giùm ḿnh với.
     Tôi hỏi Thành đang ngồi soạn mẫu:
     - Công tŕnh như thế nào?  - Một cái đập chắn qua kênh tiêu.
     Tôi hỏi Thịnh:  - Có cách nào ngăn nước lại?  - Ngăn cũng được, nhưng phức tạp 
    lắm, mất rất nhiều thời gian và tốn kém nữa. Ḿnh biết nhờ Hạnh như vậy là 
    gây khó khăn cho Hạnh, nhưng mà tin ḿnh đi, công tŕnh ḿnh làm, ḿnh bảo 
    đảm....  Tôi suy nghĩ mông lung, tự nhiên 
    đầu óc tôi trống rỗng. Tại sao Thịnh lại nhờ tôi những chuyện như thế này, 
    biết giải quyết ra sao đây. Tôi trả lời Thịnh:  - Để ḿnh hội ư lại anh em đi 
    làm, ngày mai sẽ điện thoại cho Thịnh.  Thịnh đứng lên:  - Ḿnh nghĩ việc này Hạnh có thể 
    giúp được. Chỗ bạn bè, cố gắng giúp ḿnh nghe.  Tôi hỏi Thành sau khi Thịnh về:
     - Em thấy có thể giúp anh Thịnh 
    được không?  - Tuỳ chị. Công tŕnh này cũng 
    nhỏ. Hai sàn kia thử đạt.  Thành nói thêm khi đẩy viên mẫu 
    vào máy nén:  - Em nghĩ có lẽ anh Thịnh sẽ 
    không t́m đến ḿnh nữa đâu...  Tôi nh́n ra ngoài khung cửa kính, 
    ánh nắng buổi chiều lung linh nhảy múa trên những ngọn cây trước cửa pḥng. 
    Tôi nói với Thành mà như nói với chính ḿnh: “Nếu ḿnh làm sai một lần, nó 
    sẽ như một con đường ṃn cứ bắt ḿnh đi hoài trên đó, không thoát ra được!”.
     Tôi trả kết quả cho Thịnh với số 
    liệu hai sàn bê tông đă thử. Tôi tránh mặt khi Thịnh đến nhận kết quả và nộp 
    tiền ở pḥng hành chính. Tôi ớn cái tính nói dai và cứ muốn thuyết phục 
    người khác của Thịnh.  *  Tiến đến nhà tôi vào một buổi tối 
    với hai món quà cho hai đứa nhỏ: con búp bê Nhật bản thật dễ thương cho con 
    bé lớn và một con robot thật đẹp cho thằng bé con. Bọn trẻ nhẩy cẩng lên v́ 
    sung sướng, thằng bé con cứ ngồi măi trên đùi của Tiến, hai tay ôm chặt con 
    robot. Ông chồng tôi nheo mắt với Tiến:  - Làm vài chai chớ, lâu quá tôi 
    chưa uống với ông.  Tiến cười thật to:  - Xong ngay.  Chồng tôi sai con bé lớn:  - Con qua nhà chú Tư nói mang cho 
    ba bốn chai bia.  Tôi kéo thằng bé con xuống khỏi 
    ḷng Tiến:  - Ông vừa thôi, ông Tiến c̣n phải 
    về giặt tả cho bà Dung.  - Chuyện nhỏ, đi Nhật về là phải 
    nhậu.  Hai người đàn ông ngồi uống bia, 
    chuyện công việc, chuyện nhậu nhẹt, chuyện tầm phào, chuyện tào lao của đàn 
    ông. Tôi kéo mấy đứa nhỏ vào nhà trong coi tivi, Tiến nói với theo khi tôi 
    đắt thằng cu con đi vào:  - Lúc này thằng Thịnh có c̣n đến 
    bên Hạnh thử mẫu không? Hồi chiều thấy nó ngồi uống bia với tụi bên X, ḿnh 
    chợt nghĩ chắc là nó nối lại quan hệ làm ăn  Tôi quay lại nh́n Tiến:  - Thịnh đưa ḿnh vào những chuyện 
    khó giải quyết, ḿnh lại rất nguyên tắc. Nhưng Tiến ơi, nói cho cùng ḿnh 
    cũng chỉ muốn làm đúng.  Tiến cười, trêu tôi:  - Làm ăn bây giờ phải thoang 
    thoáng và mềm một chút. Chẳng hạn như Hạnh phải tập uống bia đi. Phải tập đi 
    nhậu nhẹt buổi chiều với khách hàng. Phải tập nh́n hơi lệch lạc con số kết 
    quả thử nghiệm một chút...  Ông chồng tôi cầm ly bia đưa lên:
     - Thôi uống đi, thằng Thịnh nó 
    nhậu với ai kệ nó, tôi với ông phải làm hết mấy chai này.  Tôi cười, nói với Tiến khi bước 
    vào nhà trong:  - Tiến ơi, Hạnh không uống được 
    bia, mỗi khi uống bia vào đỏ mặt lắm.... 
	  |