Về đến nhà
Rabindranath
Tagore
Phatik Chakravorti vốn là đứa đầu
têu cho nhóm con trai trong làng. Một tṛ nghịch ngợm mới chợt loé ra trong
óc nó. Có một súc gỗ nặng nằm trên băi đất lầy cạnh bờ sông đang chờ để xẻ
ván đóng thuyền. Nó quyết định cả bọn sẽ cùng nhau trục khúc gỗ lên và lăn
đi xa. Chủ nhân của khúc gỗ thể nào cũng sẽ ngạc nhiên và giận dữ, và chúng
nó sẽ khoái chí v́ tṛ chơi đó. Mọi đứa đều phụ họa vào, thế là chiến dịch
được tất cả đồng ḷng thực hiện.
Nhưng ngay khi tṛ vui vừa bắt đầu th́ Mâkhan, em trai của Phatik thơ thẩn
đi đến ngồi ngay trên súc gỗ trước mặt bọn trẻ mà chẳng nói một lời. Bọn trẻ
lúng túng trong giây lát. Một đứa đẩy cậu bé tuy hơi e dè một chút và bảo nó
đứng dậy, nhưng cậu vẫn giữ nguyên thái độ chẳng quan tâm. Cậu giống như một
triết gia trẻ tuổi đang suy tư về sự vô vị của tṛ chơi. Phatik nổi khùng và
hét lên: “Mâkhan, nếu mày không xuống ngay th́ tao sẽ đánh đó”
Nhưng Mâkhan chỉ xoay người theo một tư thế thoải mái hơn.
Giờ đây, nếu Phatik muốn giữ được thể diện quyền uy của ḿnh th́ rơ ràng
nó phải thực hiện lời đe dọa đó. Nhưng dũng khí của nó thất bại trước cơn
khủng hoảng. Tuy nhiên, đầu óc phong phú của nó nhanh chóng nảy ra một mưu
mẹo mới để đánh bại em trai và làm cho lũ trẻ a ṭng được một trận thích
thú. Nó ra lệnh lăn khúc gỗ cùng với Mâkhan ở trên đó. Mâkhan nghe được mệnh
lệnh đó liền đặt vấn đề danh dự lên trên. Nhưng khi cậu xem lại t́nh huống
thực tế th́ mọi vinh quang đều có vị cay đắng.
Những đứa bé bắt đầu kéo khúc gỗ bằng tất cả sức lực, chúng ḥ reo: “Một,
hai, ba, đi”. Ngay tiếng “đi”, khúc gỗ đă lăn đi, mang theo cả sự b́nh thản
và vinh quang của Mâkhan cùng tất cả mọi thứ.
Tất cả những đứa trẻ khác khản giọng ḥ reo với sự khoái trá. Nhưng Phatik
hơi sợ hăi. Nó biết điều ǵ đang đến. Và không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, Mâkhan
chỗi dậy như những vị thần số mệnh từ ḷng Đất Mẹ và thét vang như những nữ
thần Phục Hận. Cậu bé chồm đến Phatik, cào trên mặt và đánh đấm nó rồi vừa
khóc vừa chạy về nhà. Hồi thứ nhất của vở kịch đă hạ màn.
Phatik chùi mặt, ngồi xuống ŕa chiếc xà lan ngập trong nước bên bờ sông,
và bắt đầu nhá cọng cỏ. Một chiếc thuyền cập vào, một người đàn ông trung
niên râu rậm với mái tóc hoa râm bước lên bờ. Ông thấy cậu bé đang ngồi
không bèn hỏi thăm nhà Chakravortis. Phatik vẫn cứ nhai cỏ và nói: “đàng
kia”, nhưng hoàn toàn không nói nơi cậu muốn chỉ. Người khách lạ hỏi cậu lần
nữa. Cậu đung đưa hai chân bên mạn thuyền và nói: “đi mà t́m lấy” rồi tiếp
tục nhá cọng cỏ như trước
Một người giúp việc đă từ nhà đến và nói với Phatik rằng mẹ cậu cho đ̣i.
Phatik không chịu về; nhưng trong dịp này người giúp việc đă trở thành ông
chủ. Anh ta kéo túm lấy cậu đi, đá đạp và vật lộn trong cơn giận dữ bất lực.
Khi Phatik về đến nhà, mẹ cậu đă nh́n thấy. Bà thét lên giận dữ : “Sao mày
lại đánh Mâkhan?”
Phatik phẫn uất trả lời: “Không. Con không có đánh; ai nói mẹ thế?”
Mẹ cậu la lên: “Đừng có láo! Mày đă đánh nó”
Phatid nói dằn giọng: “Con nói với mẹ là con không đánh mà. Mẹ cứ hỏi
Mâkhan!” Thế nhưng Mâkhan nghĩ rằng tốt nhất là cứ bám vào những lời đă nói.
Nó nói: “Có đó mẹ, Phatik đă đánh con”
Sự kiên nhẫn của Phatik đă kiệt. Cậu không thể chịu nổi sự bất công này.
Cậu ào tới Phatik và thoi nó: “Cho mày chừa”, cậu la lên, “cho chừa nè, cho
chừa cái tội nói láo nè”.
Mẹ cậu nắm Mâkhan qua một bên và kéo Phatik ra xa dùng cả hai tay đánh
cậu. Khi Phatik đẩy bà sang một bên, bà la lên: “Cái ǵ! Thằng quỷ con, mày
định đánh cả mẹ mày nữa à?”
Ngay chính cái lúc căng thẳng đó, người khách lạ tóc hoa râm đă đến, ông
hỏi chuyện ǵ đă xảy ra, c̣n Phatik th́ trông có vẻ ngượng ngùng và xấu hổ.
Khi bà mẹ quay lại, cơn giận của bà đă biến thành sự ngạc nhiên, v́ bà nhận
ra đó là người anh của ḿnh, bà reo lên: “Uûa, Dada! Anh từ đâu đến vậy?”
Khi nói những lời này, bà cúi đầu sát đất và chạm vào chân ông. Anh bà đă
đi xa ngay sau khi bà lập gia đ́nh và bắt đầu công việc kinh doanh ở Bombay.
Em gái ông đă mất chồng trong khi ông ở Bombay. Giờ đây Bishamber quay lại
Calcutta và hỏi thăm về em gái. Khi biết được bà ở đâu, ông vội vàng đến
ngay.
Những ngày sau đó đầy ắp hân hoan. Người cậu hỏi về t́nh h́nh học tập của
hai đứa cháu trai. Ông được nghe bà kể rằng Phatik là một đứa vĩnh viễn bất
trị. Nó lười biếng, bất phục và lêu lổng. Nhưng Mâkhan lại là một đứa trẻ
sáng láng như vàng, hiền lành như cừu non và rất ham đọc sách. Bishamber
có nhă ư đề nghị đón Phatik ra khỏi ṿng tay của em ḿnh, và giáo dục nó
cùng với những đứa con của ông ở Calcutta. Người mẹ góa bụa sẵn sàng đồng ư.
Khi người cậu hỏi Phatik có thích đi Calcutta với ông không, nỗi vui mừng
của cậu bé không c̣n biên giới nào nữa, nó nói: “Ồ có, cậu ơi!” theo một
cách có thể hiểu rơ ràng rằng nó mong được điều đó như thế nào.
Thật nhẹ nhơm vô cùng cho người mẹ khi
thoát nợ với Phatik. Bà có thành kiến với thằng bé và hai anh em trai ghét
nhau như xúc đất đổ đi. Ngày ngày bà luôn sợ rằng có ngày nó sẽ kéo Mâkhan
xuống sông hoặc làm vỡ đầu em nó trong một trận đánh, lôi kéo vào một sự
nguy hiểm hoặc điều ǵ khác. Cùng một lúc, bà lại hơi buồn khi thấy vẻ cực
kỳ hăm hở ra đi của Phatik .
Ngay khi tất cả mọi việc được sắp đặt,
Phatik luôn từng giây từng phút hỏi cậu nó khi nào họ khởi hành. Nó bồn chồn
bứt rứt suốt ngày với sự kích động và cứ thao thức suốt đêm. Nó để lại vĩnh
viễn tài sản của ḿnh cho Mâkhan: chiếc cần câu, con diều lớn và những ḥn
bi của nó. Quả thực, vào giây phút khởi hành sự hào phóng của nó dành cho
Mâkhan là không c̣n biên giới.
Khi họ đến Calcutta, Phatik lần đầu tiên biết được người mợ của ḿnh. Dù
bất cứ giá nào bà cũng không vui vẻ ǵ với việc tăng nhân khẩu không cần
thiết cho gia đ́nh ḿnh. Bà đă xoay xở quá đủ với 3 đứa con trai của ḿnh
đến nỗi không muốn nhận thêm một đứa nào nữa. Và việc mang một đứa bé nhà
quê mười bốn tuổi về nhà th́ thật là lộn xộn kinh khủng. Lẽ ra th́ Bishamber
phải nên suy nghĩ đến hai lần trước khi quyết định một việc thiếu khôn ngoan
như vậy.
Trong những sự vụ thuộc về con người trên đời này, không có sự phiền toái
nào tệ cho bằng một đứa con trai ở tuổi mười bốn. Nó vừa vô tích sự vừa
không thể để làm cảnh được. Người ta không thể biểu lộ t́nh cảm với nó như
với một đứa bé được v́ nó sẽ luôn bỏ đi nơi khác. Nếu nó nói ngọng ngịu
người ta sẽ cho rằng nó là đứa con nít, c̣n nếu nó trả lời theo kiểu của
người lớn th́ nó sẽ bị gọi là trẻ ranh. Trong thực tế th́ tất cả mọi câu
chuyện xuất phát từ nó đều bị phật ư. Rồi th́ nó ở tuổi đang lớn, khó ưa. Nó
lớn vượt khỏi áo quần một cách vội vàng vô phép; giọng nói của nó khàn khàn
vỡ ra và rền rền, khuôn mặt nó xương xẩu và không đẹp mắt. Ở cái tuổi nhỏ
hơn th́ dễ dàng xin lỗi cho những thiếu sót, nhưng thật khó tha thứ cho
những sai sót không thể tránh khỏi của một cậu con trai mười bốn; chính
thằng bé sẽ trở nên mất tự tin một cách yếm thế. Khi nó nói chuyện với những
người trên nó cảm thấy ḿnh ngạo mạn thái quá đồng thời cũng rụt rè thái quá
đến nỗi xấu hổ v́ sự hiện diện của ḿnh.
Tuy nhiên, ở ngay chính cái tuổi này, trong trái tim nó cũng như trong
trái tim của những đứa trẻ khác đều ao ước được yêu thương và thừa nhận; nó
trở thành người nô lệ tận tụy cho bất cứ ai bày tỏ với nó sự quan tâm. Nhưng
nào ai dám mở rộng t́nh yêu với nó, bởi v́ đó là sự quan tâm cũng như nuông
ch́u thái quá, và như thế sẽ có hại cho đứa trẻ. V́ thế, với sự rầy la trách
phạt, nó trở thành giống như một con chó lạc mất chủ.
Đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi, nhà ḿnh chính là Thiên Đường duy nhất.
Để sống trong một ngôi nhà xa lạ với những con người xa lạ th́ hơi tra tấn,
trong khi đỉnh cao của niềm hạnh phúc là lúc được nhận được những ánh nh́n
tử tế của những người phụ nữ, và không bao giờ bị họ khinh khi. Đó chính là
nỗi thống khổ của Phatik khi trở thành một người khách không mời trong căn
nhà người cậu của ḿnh, bị người phụ nữ lớn tuổi này ghét bỏ, và bị khinh rẻ
mọi bề. Nếu bà yêu cầu Phatik làm ǵ đó, trừ việc tiếp tục những bài học của
nó, nó sẽ vui mừng khôn xiết đến nỗi làm hết sức lực; để rồi khi đó bà sẽ
nói rằng nó quá đần độn.
Bầu không khí tù túng của sự thờ ơ trong ngôi nhà của người mợ đă đè nén
Phatik đến nỗi nó cảm thấy quá khó thở. Nó muốn ra ngoài cánh đồng bao la và
hít thở không khí tự do. Nhưng không có một đồng quê rộng mở nào để đi.
Chung quanh tứ bề của Calcutta là những bức tường và nhà, hết đêm này đến
đêm khác nó mơ về ngôi nhà của ḿnh ở quê, và mong mỏi được trở về nơi đó.
Nó nhớ đến cánh đồng rực rỡ nơi nó tung cánh diều bay suốt ngày dài; bờ sông
thênh thang nơi nó lang thang cả ngày ca vang la hét v́ sung sướng; con suối
hẹp nơi nó có thể đến và ngụp lặn bất kỳ lúc nào nó thích. Nó nghĩ đến lũ
bạn bè cùng nhóm đă xem nó như một thủ lĩnh; và nhất là nhớ đến người mẹ
khắt khe, người có những định kiến với nó, bận tâm về nó suốt ngày đêm. Một
thứ t́nh cảm tự nhiên giống như những loài động vật; một khao khát có sự
hiện diện của người ḿnh yêu thương; một khao khát không thể diễn tả trong
suốt thời gian vắng bóng; một tiếng khóc thầm trong tận đáy trái tim mong
nhớ người mẹ; giống như tiếng kêu của con bê non lúc chiều hôm; -- t́nh yêu
này, gần giống như bản năng của loài vật, đă kích động thằng bé c̣m cơi xấu
xí tủi hổ, bối rối, hoang dă. Không ai có thể hiểu được điều đó, nhưng điều
đó cứ giày ṿ tâm trí thằng bé liên tục.
Trong trường không c̣n đứa nào đội sổ sau Phatik. Nó vẫn há hốc mồm và yên
lặng khi giáo viên đặt câu hỏi, giống như một con lừa quá tải kiên nhẫn chịu
đựng tất cả những ǵ chất lên lưng nó. Khi những đứa trẻ khác ra ngoài để
chơi đùa, nó đứng buồn bă cạnh cửa sổ và đắm nh́n vào những mái nhà xa xăm.
Và nếu có cơ hội trông thấy những đứa trẻ chơi trên những mái nhà, tim nó
lại cháy lên nỗi khát khao.
Một ngày, nó tập trung hết tất cả sự can đảm và hỏi người cậu của ḿnh:
“Cậu ơi, khi nào con có thể về nhà?”
Người cậu trả lời: “Hăy đợi đến kỳ nghỉ”.
Nhưng những ngày nghĩ sẽ không đến cho tới tháng mười một, và c̣n cả một
thời gian dài để chờ đợi.
Một ngày nọ, Phatik làm mất sách bài tập. Thậm chí với sự hỗ trợ của những
cuốn sách nó cũng thật sự khó chuẩn bị cho bài học cho ḿnh. Và giờ đây th́
càng không thể nào. Ngày này qua ngày khác thầy giáo đă quất roi vào nó
không thương tiếc. T́nh trạng của nó càng trở nên khốn khổ đến nỗi những đứa
em họ của nó cũng cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận nó. Chúng bắt đầu chế nhạo
và lăng mạ nó c̣n hơn những đứa trẻ khác. Cuối cùng nó đă đến gặp người mợ
và kể rằng ḿnh đă đánh mất sách.
Mợ nó trề môi khinh bỉ và nói: “Mày thật là vụng về, thằng man -di ạ. Làm
sao tao có thể vừa cưu mang tất cả gia đ́nh của tao rồi vừa mua sách mới cho
mày năm lần một tháng hử?
Đêm đó, trên đường từ trường về, Phatik cảm thấy nhức đầu kinh khủng với
run lẩy bẩy. Nó cảm thấy nó sắp bị cơn sốt rét nhiệt đới tấn công. Nỗi sợ
hăi lớn nhất của nó chính là việc nó trở thành mối phiền toái cho người mợ.
Sáng hôm sau không ai thấy Phatik ở đâu. Tất cả các cuộc t́m kiếm ở những
nhà hàng xóm đều vô hiệu. Mưa to dầm dề suốt cả đêm, những ai đi ra ngoài
t́m nó đều bị ướt sũng. Cuối cùng Bishamber phải báo cảnh sát.
Cuối ngày, một chiếc xe cảnh sát dừng trước nhà. Trời vẫn c̣n đang mưa và
những con đường đều ngập nước. Hai viên cảnh sát khiêng Phatik trong tay đến
đặt trước mặt Bishamber. Nó ướt từ đầu tới chân, bùn bết khắp người, mặt và
mắt ửng đỏ v́ sốt, tay chân run cầm cập. Bishamber ôm nó trong tay và đặt
vào buồng trong. Khi vợ ông nh́n thấy, bà la lên: “Cái đống phiền hà này đă
mang cho chúng ta cái ǵ nữa đây. Sao ông không trả nó về nhà có tốt hơn
không?
Phatik nghe những lời của bà, và nức nở khóc lên: Cậu ơi, con chỉ muốn về
nhà; nhưng họ đă lôi con trở lại”
Cơn sốt tăng cao, suốt đêm đó nó cứ mê sảng. Bishamber đem nó đến một bác
sĩ. Phatik mở đôi mắt đỏ quạch v́ sốt nh́n lên trần nhà và nói sảng: “Cậu
ơi, kỳ nghỉ đến chưa hở cậu? Con có thể về nhà chứ?”
Bishamber chùi nước mắt và ôm thân h́nh gầy c̣m nóng rực trong tay ḿnh,
và ngồi cạnh nó suốt đêm. Thằng bé bắt đầu lảm nhảm lần nữa. Cuối cùng giọng
nó trở nên sôi nổi:
“Mẹ,” Nó la lên, “Đừng đánh con! Mẹ! Con nói thật mà!”
Ngày hôm sau Phatik trở nên tỉnh táo một lát. Nó đảo mắt quanh pḥng, như
thể trông chờ ai đến. Cuối cùng, với vẻ thất vọng, đầu nó rơi ngược xuống
gối. Nó quay mặt vào tường với tiếng thở dài sườn sượt.
Bishamber biết nó nghĩ ǵ, ông cúi đầu xuống, th́ thầm: “Phatik, cậu sẽ
cho con về với mẹ”
Ngày trôi qua. Bằng giọng nghiêm trọng bác sĩ nói rằng t́nh trạng đứa bé
trở nên nguy kịch.
Phatik bắt đầu thét lên: “Cách vạch ba sải. Cách vạch bốn sải.. Cách
vạch...” Nó nghe người thủy thủ trên chiếc tàu hơi nước đếm vạch dây ḍ độ
sâu. Giờ đây nó thấy ḿnh đang ḍ độ sâu của ḷng biển không thể nào đo
được.
Cuối ngày mẹ của Phatik tung cửa vào pḥng như cơn gió cuốn, và bắt đầu
vật vă gào khóc.
Bishamber cố trấn an bà, nhưng bà vẫn lăn nhào bên giường và khóc:
“Phatik, con cưng của mẹ, con cưng của mẹ”
Phatik ngưng những cử động hoảng loạn trong giây lát. Tay cậu thôi đập lên
xuống. Cậu nói: “Ô?”
Người mẹ lại khóc: “Phatik, con cưng của mẹ, con cưng của mẹ”
Phatik chậm chạp xoay đầu lại mà không nh́n thấy ai cả, nó nói: “Mẹ ơi, kỳ
nghỉ đă đến rồi”.
Nhị Tường
dịch
|