Vance Marlow sống trong một căn nhà nhỏ trên đường 
    Chestnut. Cao và gầy, anh trông rất duyên dáng với mái tóc đen nhánh và một 
    bộ râu trông khiêm nhường. Vance rất hạnh phúc khi cưới Maria Marlow; vài 
    tuần nữa sẽ là kỷ niệm lần thứ 10 ngày cưới của họ. Vance có một công việc 
    tương đối ở Newton Plastics, một nhà máy ở địa phương.
     
    Điểm nổi 
    bật ở Vance là anh thật sự yêu mến tha nhân. Hầu như thời gian rỗi của anh 
    là làm việc thiện. Anh hoạt động tích cực trong Ban cứu Trợ Chữ Thập đỏ và 
    ban phát một cách hào phóng cho tất cả những lời cầu xin tiền bạc của cải. 
    Anh luôn cảm thấy vô cùng trắc ẩn đối với những người bất hạnh cơ nhỡ. Khó 
    có kẻ lang thang nào đi ngang qua anh mà không nhận được nơi anh một lời nói 
    an ủi động viên hoặc một thứ ǵ đó từ trong túi. Kiếm được đồng lương tuy 
    tương đối nhưng anh và Maria vẫn thường sống trong cảnh bần hàn bởi v́ anh 
    đă bố thí một phần tiền khá lớn. Những người như Vance thường hiếm có trong 
    thời buổi này.
     
    Vào một 
    ngày định mệnh cuối tháng 10, Vance thức dậy khá sớm. Trong khi ngồi nhấm 
    nháp ly cà phê cùng với một đĩa trứng tráng, anh bắt đầu buổi sáng bằng một 
    tờ báo.
     _“Maria”, 
    anh than phiền sau vài phút, “Em nghĩ thế nào về việc kinh tế đang dần dần 
    suy thoái? Nhiều người mất việc làm. Buồn thật”
    _“Vâng, 
    thật là buồn” Maria đồng t́nh, “Em ước ao ḿnh có thêm thứ ǵ đó để có thể 
    giúp đỡ cho tất cả những người nghèo kia”.
    Vance gật 
    đầu chậm răi, uống cạn tách cà phê, hôn Maria, lấy áo choàng và đi làm.
    Đó là một 
    ngày thu đẹp trời. Mặt trời chiếu những tia nắng ấm trên những chiếc lá vàng 
    rải rác trong khoảng sân nhỏ. Một cơn gió trong lành nồng nhiệt thổi tung 
    mái tóc đă chải gọn gàng của anh và thổi bùng trong anh một khát vọng không 
    nguôi.
    Trong khi 
    đang ấp ủ sự say mê bất chợt này, anh phát hiện thấy một người đàn bà rách 
    rưới đang lê bước đến trước mặt anh. Vance dừng lại để hỏi han hoàn cảnh khó 
    khăn của bà, cùng với cái nh́n đầy hứa hẹn anh lấy từ trong ví ra vài đô la 
    đưa cho bà. “Mọi điều rồi sẽ ổn thôi”, anh nói, rồi thẳng bước với ánh mắt 
    đầy tư lự. Ta ước ǵ có thể làm được nhiều hơn nữa cho những người này, anh 
    than với chính ḿnh.
     
    Đến nơi 
    làm việc, anh nh́n một đống báo cáo phải xem xét ngày hôm đó mà thở dài. Khi 
    anh dợm ngồi xuống, ông Ellers, ông chủ của anh, tḥ đầu vào trong cửa và 
    nói, “Vance, anh vui ḷng vào văn pḥng của tôi một chút chứ?”
    “Anh biết 
    đấy”. ông Ellens bắt đầu khi Vance đă ngồi xuống, “Chúng ta đang gặp một số 
    vấn đề tại nhà máy và sắp sửa phải cho một số nhân viên nghỉ việc. Tôi ghét 
    phải làm cái việc này, nhưng tôi buộc ḷng phải để anh ra đi, ít nhất là cho 
    đến khi chúng tôi có thể ổn định trở lại. Tôi ước ǵ không phải làm việc này 
    đối với anh, Vance ạ, nhưng tôi tin chắc rằng anh sẽ không gặp trở ngại nào 
    trong việc kiếm được việc làm mới. Anh là một nhân viên hiếm có, tôi sẽ rất 
    sung sướng ghi một lời phê thật tốt cho anh, đến bất cứ nơi nào mà anh quyết 
    định “
    Một khoảng 
    yên lặng bàng hoàng đè nặng căn pḥng khi Vance nghe thấy những lời này. Thế 
    giới dường như sụp đổ dưới chân anh. “Tôi rất tiếc v́ chuyện này, Vance ạ” 
    ông Ellens tiếp tục, “nhưng không thể nào khác được. Đây là một tháng lương 
    trợ cấp cho anh.”
    Vance cầm 
    lấy tiền và lảo đảo bước khỏi pḥng,ra ngoài đường.
    Thời tiết 
    bỗng trở nên lạnh hơn. Những đám mây đen kèm theo sấm chớp đầy đe dọa đă che 
    phủ ánh mặt trời, cơn gió sầu thảm ớn lạnh gào rít bên tai Vance khi anh bắt 
    đầu lê bước về nhà một cách chán chường. Thụt sâu trong chiếc áo choàng 
    Vance tự hỏi tại sao điều này lại xảy đến với anh. Anh sẽ nói ǵ với Maria 
    đây? Anh có thể t́m được công việc nào khác hay không? Nạn thất nghiệp tràn 
    lan mà anh đă đọc thấy sáng nay đă th́nh ĺnh tấn công vào chính gia đ́nh 
    anh. Kinh tế đang khủng hoảng như vậy th́ việc kiếm một công việc mới thật 
    là điều khó khăn. Vance thở dài.
    Bên kia 
    đường, cách nhà anh ba căn, có một kẻ lang thang nhếch nhác. Nh́n người đàn 
    ông này Vance tự hỏi không biết số phận anh ta như thế nào. Khi anh hỏi anh 
    ta v́ sao lại rơi vào t́nh cảnh như thế, người đàn ông đáp lại bằng lời nói 
    đáng ngạc nhiên của một kẻ trí thức.“Tôi đă từng quan sát, thưa ông, cuộc 
    sống thật không công bằng. Vấn đề không phải là anh nh́n nhận cuộc sống như 
    thế nào, cuộc sống quả thật không công bằng. Tôi đă từng có những hoạch định 
    xây dựng cuộc sống cho ḿnh, và giờ đây tôi chẳng có ǵ ngoại trừ như thế 
    này. Hăy nh́n tôi đây!” 
    Vance nhận 
    thấy đôi mắt xanh linh lợi của người đàn ông dường như chứa đầy nhiệt huyết 
    trong mọi công việc và thở dài một lần nữa. Ḿnh cá là anh ta có thể làm 
    được những việc lớn, Vance nghĩ, ước chi ḿnh có cách để giúp anh ta. Anh 
    xoay người đi về nhà với một ánh nh́n tiếc hận trong mắt, nhưng sau vài bước 
    đi uể oải, một ư nghĩ đă nảy ra trong anh. Vance lần tay vào trong ví và lấy 
    ra món tiền ông Ellens đă cho anh. Nhét số tiền đó vào trong bàn tay người 
    đàn ông đang sững sờ, Vance nói, “Đây, tôi muốn anh cầm lấy. Nó sẽ mang đến 
    cho anh một cuộc đời mới”. Trước khi người đàn ông có thể nói lời nào, Vance 
    đă vội vàng quay đi và chạy về nhà, ca vang suốt đường đi. Tuy nhiên, khi 
    bàn chân anh bước qua bậu cửa, lời ca đă tắt lịm trên môi anh. Anh nhớ lại 
    hoàn cảnh của chính ḿnh. Anh đă cho đi tất cả tất cả số tiền cuối cùng và 
    giờ đây gia đ́nh Marlow không c̣n một xu và cũng không có việc làm. Maria sẽ 
    không vui cho mà xem.
    Cô quả 
    không vui. 
    _“Anh ấm 
    đầu hay sao ấy? Anh làm thế để làm ǵ? Cái ǵ đă xảy ra cho chúng ta đây 
    chứ? Bây giờ chúng ta sạt nghiệp rồi. Anh đă cho đi cả số tiền cuối cùng” cô 
    nói lắp bắp trong hàng nước mắt tuôn trào.
    _“Em thử 
    nghĩ xem, ngay giờ đây anh chàng lang thang đáng thương kia sẽ hạnh phúc như 
    thế nào”
    _“Ngay bây 
    giờ em đang nghĩ đến hạnh phúc của chính chúng ta” Maria rên rỉ, “Làm sao 
    chúng ta có thể trả tiền thuê nhà? Mà cũng không thể kiếm được một đồng nào 
    nữa. Chúng ta sẽ làm sao đây?”
    _“Oà, em 
    yêu, đừng làm rối tung lên” Vance dỗ dành, “Anh sẽ kiếm được việc và mọi 
    điều sẽ tốt đẹp thôi mà”
    Vance t́m 
    đến hết người này đến người khác nhưng họ chỉ muốn sa thải người đang làm 
    việc chứ không nghĩ đến tuyển người mới. Suốt hai tuần Vance trốn tránh 
    những người thu tiền trong khi đi t́m công việc mới. Tuy nhiên tất cả những 
    điều đó cũng không ích ǵ. Cuối cùng, vào ngày thất nghiệp thứ 15, Vance tự 
    hỏi không biết điều ǵ đang xảy đến cho anh khi một chiếc xe tải đỗ trước 
    nhà. Một bên thùng xe ghi những ḍng chữ đậm đen Cưỡng Chế và Thu Hồi. Hai 
    người đàn ông với kích cỡ cũng phần nào tương xứng với chiếc xe, thông báo 
    với Vance và Maria rằng trừ phi họ có thể nộp món tiền mắc nợ, nếu không th́ 
    họ sẽ bị tống ra khỏi nhà. 
    _“Tôi 
    không có tiền ngay bây giờ” Vance nài nỉ, “nhưng nếu các anh chờ cho ít ngày 
    nữa tôi sẽ có số tiền đó cho các anh! Tôi sẽ t́m cách nào đó, nhưng bây giờ 
    xin hăy thư thả cho tôi một chút thời gian!”.
    Hai người 
    đàn ông dường như chỉ nghe một cách thờ ơ.
    Trong ṿng 
    hai giờ đồng hồ, tất cả tài sản của Vance và Maria trừ bộ đồ mặc trên người, 
    đă được đóng gói trên xe tải; họ bỗng thấy ḿnh đang đứng trước nhà ḿnh, 
    cửa đă khóa kín, không tiền, không việc làm, và giờ đây không có một chiếc 
    ch́a khóa.
    _ “Chúng 
    ta sẽ phải làm ǵ đây Vance? Maria khóc một cách thảm thương. “Đêm nay chúng 
    ta sẽ ngủ ở đâu? Em lạnh quá”
    _“Chúng 
    ḿnh sẽ qua đêm ở nhà các bạn bè trong phố” Vance trả lời “Anh chắc là họ sẽ 
    vui vẻ với sự có mặt của chúng ta”
    Vance và 
    Maria qua đêm với những người bạn. Nhưng khi nhận ra rằng không thể bắt bạn 
    bè phải mang gánh nặng v́ ḿnh, họ đă ra đi vài ngày sau đó. Gia đ́nh Marlow 
    kỷ niệm đêm cưới của ḿnh trên vỉa hè, họ dúi người vào nhau cho ấm và tránh 
    cơn mưa như trút.
    Ba năm 
    trôi qua. Đó là những năm đầy nhọc nhằn. Vance và Maria sống ngoài đường phố 
    kiếm được chút tiền bằng cách ăn xin. Trên mái đầu một thời đen bóng của 
    Vance giờ đây đă thấy lốm đốm bạc. Đôi tay mềm mại thanh tú của Maria giờ 
    đây đă thô ráp và chai sần v́ những công việc kiếm sống nặng nhọc ngoài 
    đường. Không một ai muốn thuê một người rách rưới tả tơi như Vance. Đêm đến, 
    Vance và Maria thường mơ đến những ǵ họ sẽ thực hiện với món tiền ít ỏi. Họ 
    phác thảo những kế hoạch cho công việc nơi họ có thể được thuê. Nhưng kế 
    hoạch của họ vô vọng v́ họ không có tiền và hầu như khó thoát được cảnh đói 
    khát. Một buổi chiều ảm đạm, Vance chán chường lê bước dọc theo những vỉa hè 
    nhớp nháp anh bỗng thấy một người đàn ông ăn bận bảnh bao với đôi mắt sáng 
    lấp lánh đang nh́n xoáy vào anh. Trong giây lát Vance có cảm giác mơ hồ nhận 
    ra đôi mắt của người đàn ông ấy. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua.
    Đến gần 
    ông ta, Vance giơ chiếc mũ và khẩn khoản xin ông ta thương t́nh cho một kẻ 
    nghèo hèn thất nghiệp.
    Người đàn 
    ông chỉ nh́n đăm đăm. Cuối cùng một giọng nói đầy xúc động vỡ ra: “ Hàng 
    trăm lần tôi đă từng ước mong có thể được tạ ơn ân nhân đă tặng cho tôi món 
    quà khởi nghiệp cho cuộc đời kinh doanh của tôi. Khi đó tôi chỉ là một kẻ vô 
    gia cư mà ông đă giúp đỡ. Trước khi ông cho tôi món tiền cách đây ba năm, 
    tôi đă phải chịu nhiều thất bại ê chề. Tôi gần như đói khát và không c̣n một 
    tia hy vọng đến khi ông nh́n thấy tôi. Với món tiền đó, tôi đă bắt đầu công 
    việc buôn bán, nhờ khéo quản lư tôi giờ đây đă là một người giàu có”.
    Ngừng kể 
    lể một chút , người đàn ông dùng khăn chấm đôi mắt đầy lệ. “Thật chua xót 
    khi một con người tốt như ông mà phải ra nông nỗi này, nhưng giờ đây tôi đă 
    có thể đền lại tấm ḷng hào hiệp của ông với một ít lăi suất.”
    Lấy từ 
    trong túi ra chiếc ví da, người đàn ông ấn 500 đô la vào bàn tay ngỡ ngàng 
    của Vance, cảm ơn anh một lần nữa và vội vă bỏ đi.
     
    Sau ba năm 
    tăm tối, ánh mặt trời bỗng nhiên rọi sáng cuộc đời Vance. Anh mơ màng nghĩ 
    đến lúc thực sự bắt đầu công việc kinh doanh của riêng ḿnh. Anh và Maria sẽ 
    làm thật tốt. Đây là tất cả vốn liếng mà họ cần để làm giàu. Họ sẽ không c̣n 
    sống lang thang ngoài đường nữa. Tâm trí Vance bay vút lên, trên đường đi 
    anh mơ màng nghĩ đến những điều ḿnh sẽ làm. Trong bóng mây của hạnh phúc 
    anh đă nghĩ đến việc lập ra một quỹ từ thiện cho những người vô gia cư. Anh 
    sẽ làm cho cuộc sống của họ hạnh phúc. Anh sẽ chia sẽ với họ ánh nắng mặt 
    trời kỳ diệu này và cho họ một tia hy vọng rực rỡ. Ôi niềm hạnh phúc vô 
    biên. Anh sẽ sống một tương lai kỳ diệu làm sao nếu anh có thể làm cho mọi 
    người hạnh phúc như anh giờ đây đang hạnh phúc. Trong cơn ngất ngây hạnh 
    phúc đó, anh chạy ngay đến một góc đường gần nhất anh, trông thấy một gă 
    hành khất, anh đă gă cho toàn bộ 500 đô la.