Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

TRUYỆN NGẮN THẾ GIỚI

Nụ Hôn

Kate Chopin 

Trời vẫn c̣n sáng ngoài khung cửa, nhưng bên trong nhà với những chiếc rèm cửa ảm đạm và ngọn lửa âm ỉ cháy đă tỏa ra một thứ ánh sáng hiu hắt, căn pḥng chỉ toàn là những h́nh thù tối sẫm.

Brantain ngồi trong một trong những bóng tối sẫm đó; bóng tối bao trùm lấy anh và anh cũng chẳng bận tâm. Sự tối tăm đă làm cho anh thêm can đảm khi gắn chặt đôi mắt một cách nồng nàn vào cô gái ngồi sát bên ánh lửa.

Nàng rất đẹp, đẹp tự nhiên và đầy đặn. Nàng hoàn toàn an nhiên khi vuốt ve bộ lông mịn màng của chú mèo nằm khoanh trên vạt áo. Thỉnh thoảng nàng ném cái nh́n vào phía bóng tối nơi người bạn ḿnh đang ngồi. Họ nói chậm răi, nói những điều vô thưởng vô phạt không hề có trong ư nghĩ của họ. Nàng biết rằng anh yêu nàng _ một con người thẳng thắn, bộc trực, không úp mở quanh co che giấu t́nh cảm của ḿnh và cũng không hề muốn che giấu. Hai tuần lễ trôi qua anh bền bỉ đeo đuổi cầu mong t́nh cảm nơi nàng. Nàng tự tin chờ đợi anh bày tỏ và nàng dự định chấp nhận anh. Brantain hơi tầm thường và không hấp dẫn nhưng lại quá giàu có; nàng thích và cần những kẻ hầu người hạ mà sự giàu có có thể mang đến cho nàng.

Trong thời gian tạm dừng câu chuyện của họ giữa tuần trà, cửa chợt mở và một thanh niên bước vào, đó là người mà Brantain hoàn toàn biết rơ. Cô gái hướng mặt về phía gă. Với một hai bước chân đă đưa gă đến ngay cạnh nàng, và cúi người xuống ghế nàng- trước khi nàng tỏ ư nghi ngờ ư định của gă, v́ nàng không nhận ra rằng gă không thấy người khách của nàng_ gă đặt một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng lên môi nàng...

Brantain chậm răi đứng dậy; v́ vậy cô gái cũng đứng lên theo, nhưng thật nhanh, c̣n kẻ mới đến th́ đứng giữa họ, một chút buồn cười và hơi khinh mạn lẫn lộn trên khuôn mặt gă.

"Tôi tin là", Brantain lắp bắp, "tôi đă thấy rằng ḿnh đă ở lại quá lâu. Tôi... tôi không có ư định ǵ cả, mà chỉ là ...chúc các bạn vui vẻ". Anh chộp lấy chiếc mũ bằng hai tay và có thể đă không nhận thấy rằng nàng dang hai tay về phía anh, trí óc nàng chưa hề mất hết sáng suốt nhưng nàng không thể tự tin để nói được nữa.

 

"Treo cổ anh lên nếu anh mà thấy anh ta ngồi đó, Nattie! Anh biết điều đó đă gây rắc rối lớn cho em. Nhưng anh hy vọng em sẽ tha thứ cho anh một lần này--  đây là lần đầu tiên. Sao thế, đă có chuyện ǵ ư?

"Đừng chạm vào người tôi, đừng đến gần tôi”. Nàng trở nên giận dữ. "Anh muốn ǵ khi vào nhà mà không nhấn chuông?"

"Anh cùng về với anh trai của em, như mọi khi vậy mà". Gă trả lời hờ hững, vẻ biện hộ. "Tụi anh đă vào theo lối hành lang. Anh ấy lên cầu thang c̣n anh th́ đến đây với hy vọng gặp em. Lời giải thích có thể đủ và thỏa măn với em nhưng sự rủi ro th́ không thể tránh khỏi. Nhưng hăy tha thứ cho anh, Nathalie", gă khẩn khoản, mềm mỏng.

"Tha thứ cho anh? Anh không biết là đang nói về chuyện ǵ à. Hăy để tôi đi. Tôi không biết bao giờ mới có thể tha thứ cho anh chuyện này.

 

Tại buổi tiếp tân kế tiếp mà nàng và Brantain đă bàn trước, nàng đến gần người thanh niên thẳng thắn bộc trực khi nh́n thấy anh ở đó.

“Ông sẽ nói chuyện với em một chút chứ, thưa ngài Brantain?”. Nàng nói với vẻ duyên dáng nhưng với nụ cười hơi bối rối. Anh dường như rất buồn; nhưng khi nàng nắm lấy tay và đi ra xa với anh, t́m một góc vắng vẻ th́ một tia hy vọng trộn lẫn với vẻ khổ sở ngây ngô biểu hiện trên nét mặt anh. Nàng coi bộ rất thẳng thắn.

"Có lẽ,... lẽ ra em không nên t́m kiếm cuộc gặp gỡ này, ông Brantain ạ; nhưng,--- nhưng, ồ, em thật không được tự nhiên lắm, gần như khổ tâm, từ cuộc đụng độ buổi chiều hôm ấy. Khi em nghĩ rằng ông có thể hiểu sai điều đó và tin vào những điều như vậy”.--Nguồn hy vọng đă dần chiếm ưu thế hơn nỗi khổ sở trên khuôn mặt tṛn ngây thơ của Brantain. "Dĩ nhiên, em biết điều đó không quan trọng ǵ với ông, nhưng mục đích riêng của em là em muốn ông biết rằng Harvy là người bạn thân thiết của em từ rất lâu. Tại sao ư, chúng em luôn luôn giống như anh em họ- như anh em một nhà, em có thể nói như vậy.

Anh ấy là cộng sự thân thiết nhất của anh trai em và thường tự cho rằng ḿnh có những đặc quyền như những người trong nhà. Ồ, em biết giải thích những điều này th́ thật là ngớ ngẩn và thậm chí không cần thiết đối với ông”, nàng gần như muốn khóc “nhưng điều đó sẽ làm anh nghĩ khác đi rất nhiều về em.” Giọng nàng trở nên trầm và đầy xúc cảm. Sự khổ sở trên khuôn mặt của Brantain đă hoàn toàn biến mất. “Thế là cô thật sự quan tâm đến việc tôi nghĩ ǵ sao, thưa cô Nathalie? Tôi có thể gọi cô là cô Nathalie được chứ?” Họ đổi hướng đi về phía hành lang dài và khuất, hai bên trồng những hàng cây cao xanh mát. Khi họ trở ra khuôn mặt của Brantain ngời sáng c̣n nàng th́ đầy vẻ chiến thắng.

 

* * *

 

Harvy có mặt trong số những khách mời dự đám cưới; gă t́m nàng trong một giây phút hiếm hoi khi nàng đứng một ḿnh. Gă mỉm cười nói: “Chồng cô đă cử tôi đến đây để hôn cô đấy”.

Khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ ửng và lan dần xuống cổ. “Tôi cho rằng một người đàn ông sẽ cảm thấy tự nhiên và cư xử một cách hào hiệp trong hoàn cảnh như thế này. Anh ta nói với tôi rằng anh ta không muốn cuộc hôn nhân của ḿnh cắt đứt hoàn toàn sự gần gũi thân thiết giữa cô và tôi. Tôi không biết cô đă nói ǵ với anh ta” gă nói với một nụ cười xấc xược, “nhưng anh ta đă cử tôi đến đây để hôn cô đấy”.

Nàng cảm thấy ḿnh giống như một kỳ thủ, bằng sự thông minh điều khiển quân cờ, rồi nh́n ván cờ diễn tiến theo đúng ư định của ḿnh. Mắt nàng rực sáng với nụ cười dịu dàng khi ngước nh́n vào mắt gă; và đôi môi của nàng khao khát mời mọc nụ hôn.

“Nhưng, cô biết đấy”, gă thản nhiên tiếp tục. “Điều đó dường như chẳng có thú vị ǵ. Tôi đă không nói với anh ta điều đó nhưng tôi có thể nói với cô. Tôi đă chấm dứt việc hôn phụ nữ rồi; thật là nguy hiểm”.

Thế đấy, nàng đă có Brantain và bạc triệu của anh ta để lại. Một con người không thể có được tất cả mọi thứ trên đời này; và thật là hơi thái quá cho nàng khi c̣n trông chờ điều đó.

Nhị Tường dịch

 


Truyện Ngắn Thế Giới


Home

Khởi đăng: 20/4/2002 - Cập nhật: 23/9/2003