| 
    NGƯỜI CHƠI XÚC XẮC  Tác 
    giả: Sidney SouthgateNhị Tường 
    dịch 
      
    Đói là trạng thái khốn đốn nhất khi nó tăng đến đỉnh 
    điểm mà không hề suy giảm chức năng tinh thần. Điều này đang xảy ra với 
    Silas Carringer, một thanh niên đầy với nghị lực, khi anh nhận ra ḿnh là 
    một kẻ tứ cố vô thân trong thành phố Mexico hoang tàn vào một đêm mưa tháng 
    mười một. 
    Tư trang của anh không c̣n lại thứ ǵ có thể cầm cố để kiếm được một mẩu 
    thức ăn. Anh đă phải tháo hết tất cả những thứ y phục trên người ngoại trừ 
    phải giữ lại một ít áo quần theo bản năng. Sự thiếu ăn, và tất nhiên cộng 
    với cái đói đă làm anh lâm vào nỗi khốn khổ cùng cực.  
    Đêm ấy ở Mexico, bỗng một cơ hội đặc biệt đă  đến với Silas Carringer; nếu 
    không th́ ắt anh đă chết đuối trên sông trong ṿng hăm bốn giờ đồng hồ hoặc 
    chết v́ viêm phổi trong ṿng ba ngày, bởi v́ anh đă không ăn ǵ trong bảy 
    mươi tiếng đồng hồ, và tinh thần tuyệt vọng đă dồn ép anh bỏ xa trong cuộc 
    đua với nhu cầu thể xác đang tiêu thụ hết sức tàn c̣n lại của cái thân thể 
    tiều tụy. Xanh xao, yếu ớt và choáng váng, anh chỉ c̣n tận hưởng chút an ủi 
    có thể t́m được đó là hương thơm các món ăn tỏa ra từ bếp của các nhà hàng 
    trên đại lộ. Anh không đủ can đảm đi ăn cắp hoặc đi xin. Bởi v́ anh đă từng 
    là một quư ông, v́ thế anh không c̣n một 
    chốn nương thân nào trên đời này.  
    Răng đánh ḅ cạp, mắt tối sầm với đầy những nếp nhăn xấu xí, anh vừa lết vừa 
    lom khom và thở hổn hển. Anh quá tuyệt vọng để nguyền rủa số phận. Anh chỉ 
    c̣n ước ao thức ăn. Anh không c̣n biết ǵ về lư 
    lẽ hoặc suy luận. Anh không thể biết rằng vẫn c̣n có những bàn tay nhân ái ở 
    đâu đó có thể hoan hỷ cứu giúp anh. Anh chỉ có thể nghĩ đến cái đói đang hủy 
    hoại anh, nghĩ đến thức ăn có thể mang đến cho anh một năng lượng và hạnh 
    phúc nhỏ nhoi. 
    Lảo đảo dọc theo những đường phố, cuối cùng anh tới một nhà hàng trên con 
    đường nhỏ rẽ từ đường phố chính. Dừng lại phía trước quầy thức ăn, nh́n hau 
    háu vào những miếng bít tết to dày mọng với rau quả tươi, vào những miếng 
    thịt gà nằm sắp lớp, vào những lát dăm bông to như cái mũ của anh, vào những 
    con gà quay vàng sẫm sẵn sàng cho bàn tiệc; anh cắn răng, rên rỉ và lảo đảo 
    và bước tiếp.  
    Một vài bước nữa về phía trước là một quán rượu. Một mặt hông của quán rượu 
    là một cánh cửa biệt lập sơn ḍng chữ: “Lối đi cho gia đ́nh”. Và trong góc 
    khuất của cánh cửa (đang đóng) là dáng dấp tối sẫm của một người  đàn ông 
    Dù đang trong nỗi khổ của riêng ḿnh, Carringer cảm thấy có điều ǵ đó làm 
    anh hoảng sợ nơi khuôn mặt người lạ khi ánh đèn đường chiếu lên; tuy nhiên 
    đồng thời anh cảm thấy bị mê hoặc. Có lẽ đó là nỗi thống khổ không thể nói 
    nên lời trên vẻ mặt đó đă kêu gọi sự thông cảm của một người đàn ông đói 
    khát. Thoạt đầu, người đàn ông không nhận thấy anh mà dường như chỉ nh́n ra 
    đường với một vẻ ṭ ṃ chăm chú, và vẻ mặt tái nhợt như 
    xác chết của anh ta đă truyền đến Carringer một cái ớn lạnh đến tận tay 
    chân.  
    Gă lạ mặt cuối cùng bắt gặp cái nh́n của anh. “À”, gă nói chậm răi với một 
    giọng rơ ràng khác thường “Chú mày cũng mắc mưa mà không có áo choàng hay 
    dù. Đứng vào ô cửa này đi – có một căn pḥng cho hai người nè”  
    Giọng nói không phải không chút tử tế, tuy nhiên nghe cục cằn khác thường. 
    Đó là lời nói đầu tiên dành cho Carringer kể từ khi cơn đói hoành hành anh; 
    được nói chuyện chút ít cũng mang đến cho anh niềm động viên. V́ vậy anh 
    bước vào vị trí của ḿnh bên cạnh gă lạ mặt bí hiểm kia, một người ngay lập 
    tức lại hướng cái nh́n của ḿnh vào một khoảng không ngoài đường phố. 
    “Có thể mưa khá dai”, gă gợi chuyện. “Tớ thấy lạnh, và thấy chú mày cũng 
    lạnh run. Chúng ta hăy vào bên trong uống một chút đi” 
    Gă quay vô và mở cửa. Carringer theo sau, niềm hy vọng nhen lên ấm áp trái 
    tim lạnh lẽo của anh. Gă mặt tái dẫn đường vào một trong những không gian 
    nhỏ riêng tư rất hợp cảnh hợp t́nh. Trước khi ngồi xuống gă rút từ trong túi 
    ra một cuộn giấy bạc. 
    “Chú mày trẻ hơn tớ”, gă nói với Carringer. “Chú mày đi đến quầy và mua một 
    chai rượu Áp-xanh 
    , 
    rồi mang một b́nh nước với mấy cái ly về đây nhé? Tớ không thích mấy gă bồi 
    bàn lẩn quẩn. Đây là tờ bạc hai mươi đô la” 
    Carringer cầm tiền và bắt đầu thẳng xuống hành lang về phía quầy. Anh nắm 
    cái tài sản bất ngờ thật chặt trong tay. Nó cho anh một cảm giác ấm áp dễ 
    chịu và truyền sang một cảm giác hưng phấn xuyên tận cánh tay anh. Món tiền 
    này đổi lấy cho bao nhiêu bữa ăn thịnh soạn lại không được?  Anh có thể cảm 
    nhận một miếng thịt nướng nóng hôi hổi, với món nấm hấp bơ chảy trên chiếc 
    đĩa. Thế rồi anh dừng lại và lén nh́n về phía sau nơi anh vừa rời khỏi gă lạ 
    mặt. Tại sao anh lại không cao chạy xa bay trong khi anh đă có cơ hội—cao 
    bay xa chạy khỏi cái quán rượu này với số tiền rồi đến cái nhà hàng anh đă 
    đi qua cách đây nửa giờ, để mua món ǵ đó để ăn? Điều đó thật mạo hiểm, 
    nhưng … Anh ngần ngại và sự nhát gan trong anh đă chiến thắng. Anh đi thẳng 
    đến quầy rượu như gă lạ mặt yêu cầu và hỏi mua rượu. Bước chân của anh yếu 
    hơn khi anh trở lại gian pḥng nhỏ. Gă lạ mặt đang ngồi nơi chiếc bàn nhỏ, 
    nh́n chăm bẵm vào bức tường truớc mặt y như lúc gă  nh́n sang bên kia đường 
    lúc năy. Gă đội chiếc mũ rộng vành sụp xuống mắt. Carringer chỉ có thể nh́n 
    thấy một cách lờ mờ khuôn mặt của người đàn ông. 
    Chỉ sau khi Carringer đặt chai và ly lên bàn và ngồi đối diện th́ gă lạ mặt 
    mới nhận ra anh đă trở lại. “Ồ, chú mày mua rồi hả”, gă kêu lên mà không hề 
    nâng giọng. “Chú mày tử tế làm sao. Bây giờ xin đóng cửa lại” 
    Caringer đang đếm tiền lẻ trong túi th́ gă lạ mặt ngăn anh lại. “Giữ lấy đi” 
    gă nói. “Chú mày sẽ cần đến nó, bởi v́ tớ sẽ giành được nó bằng cách có thể 
    làm chú mày thú vị. Trước tiên hăy uống đi nào, rồi tớ sẽ giải thích cho chú 
    mày” 
    Gă trộn rượu Áp xanh với nước, và hai người đàn ông nâng ly. Carringer chưa 
    bao giờ nếm loại rượu này trước đây, thoạt đầu nó làm khó chịu ṿm miệng của 
    anh; nhưng chẳng bao lâu nó trôi qua cổ họng và anh cảm thấy nóng dần, rồi 
    một cảm giác cực kỳ khoan khoái. Anh đă từng nghe về những người uống rượu 
    Áp xanh ở Paris, anh không c̣n ngạc nhiên về cái hấp dẫn chết người của thứ 
    rượu này nữa—cũng  không c̣n nhận ra rằng anh đă rất yếu và cái dạ dày trống 
    rỗng của anh sẽ càng nhạy cảm đặc biệt với những tác dụng của nó.  
    “Thứ này tốt cho chúng ta” gă lạ mặt ŕ rầm và đặt ly xuống.“Lát nữa ḿnh 
    uống tiếp, c̣n bây giờ cho tớ biết chú mày có biết chơi xúc xắc không?” 
    Carringer trả lời không.  
    “Tớ cũng e là chú mày chẳng biết chơi” gă lạ mặt nói. “Không thành vấn đề, 
    chú mày vui ḷng đến quầy lấy về đây một bộ xúc xắc. Lẽ ra tớ có thể bấm 
    chuông để kêu” gă giải thích, khi thấy Carringer liếc nh́n về phía cái 
    chuông, nhưng tớ không muốn những người bồi cứ đi tới đi lui”. 
    Carringer mang hộp xúc xắc về, đóng cửa cẩn thận lần nữa, và tṛ chơi bắt 
    đầu. Đây không phải là một tṛ chơi đơn giản mà c̣n có những 
    diễn biến phức tạp trong sự phán đoán và quyết 
    định.Sau một hai ván không tiền gă lạ mặt nói: 
    “Chú mày tiếp thu nhanh thật. Tuy nhiên, tớ sẽ chỉ cho chú mày những ǵ chú 
    mày chưa biết. Chúng ta sẽ bỏ ra một đô la mỗi ván, và theo cách đó tớ sẽ 
    thắng được món tiền thối của chú mày. Nói cách khác, tớ đang chiếm đoạt của 
    chú mày, và tớ chỉ tưởng tượng rằng chú mày không thể để mất. Tớ không có ư 
    làm tổn thương chú mày đâu nhé. Tớ chỉ là một người nói thẳng, nhưng tớ tin 
    ở sự trung thực hơn sự lịch sự màu mè”. Nói đến đây mặt gă dăn ra một nụ 
    cười đáng sợ nhất… “Đơn giản là tớ muốn tiêu khiển một chút, c̣n chú mày th́ 
    quá tốt bụng đến mức tớ chắc rằng chú mày sẽ không phản đối” 
    “Ngược lại,” Carringer lịch sự trả lời, “Tôi cũng thích mà".  
    “Tốt lắm; nhưng chúng ta uống cái đă trước khi bắt đầu. Tớ tin là tớ đang 
    lạnh hơn đó” 
    Họ lại uống. Carringer giờ đây uống rượu với một sự khoan khoái, bởi v́ chí 
    ít nó cũng có thứ ǵ đó trong dạ dày anh, làm cho anh ấm áp và dễ chịu. Thế 
    rồi tṛ chơi bắt đầu. Anh thắng. Gă lạ mặt lặng lẽ mỉm cười và mở một ván 
    khác. Carringer lại thắng. Thế rồi gă lạ mặt kéo mũ về phía sau, nh́n chăm 
    bẵm vào đối thủ và vẫn mỉm cười. Lần đầu tiên Carringer nh́n được đầy đủ 
    khuôn mặt của người đàn ông này, và nó làm anh kinh hăi. Anh vừa hồi phục và 
    cảm thấy thanh thản; khi sự mới mẻ của cuộc phiêu lưu đă bắt đầu nhàm chán 
    trước khi có những tác động mới của cơn đói khủng khiếp, th́ sự lộ diện của 
    người đàn ông đă đưa anh vào một trạng thái bối rối. 
    Một vẻ khác thường của khuôn mặt làm anh hoảng sợ. Anh chưa bao giờ thấy 
    khuôn mặt người sống nào lại tái xanh và lạnh tanh như xác chết đến thế. Nó 
    tái nhợt như phủ sương mù. Năng lực quan sát của Carringer trở nên sắc sảo 
    nhờ rượu Áp-xanh, sau khi phát hiện thấy gă lạ mặt thỉnh thoảng đăng trí đưa 
    tay vuốt một bộ râu không c̣n nữa, anh nghĩ rằng những khoảng trắng tái trên 
    khuôn mặt có thể là do mới đây gă đă cạo đi một hàm râu rậm. Mắt đen, môi 
    dưới đỏ tím. Bàn tay gă nhỏ và thanh với những tĩnh mạch đen nổi lên trên 
    Sau khi nh́n đăm đăm vào Carringer chốc lát, gă mặt tái sụp mũ xuống che mắt 
    lại. “Chú mày thật may mắn”, gă đề cập đến sự thành công của đối thủ ḿnh. 
    “Chúng ta uống nữa nhé. Không có ǵ mài sắc tư duy bằng rượu Áp-xanh, tớ 
    thấy rằng tớ và chú mày sắp có cuộc chơi hứng thú rồi đây. 
    Sau khi uống, cuộc chơi tiếp tục. Carringer thắng trước và hiếm khi thua. 
    Anh trở nên rất kích động. Máu nóng dồn lên mặt và anh quên cơn đói. Gă mặt 
    tái cũng tiêu hết xấp giấy bạc đầu tiên và kéo ra một xấp giấy bạc khác, 
    nhiều hơn. Có khoảng vài ngh́n đô la trong cuộn giấy bạc. 
    Phía tay phải của Carringer là tiền được bạc -- khoảng hai trăm đô la.  Tiền 
    cược tăng lên và tṛ chơi cứ tiếp tục. Họ lại uống và bây giờ vận may chuyển 
    sang gă lạ mặt. Gă bắt đầu thắng một cách dễ dàng. Carringer đau đớn v́ t́nh 
    thế xoay chiều, anh bắt đầu chơi với tất cả kỹ năng và sự phán đoán thành 
    thục. Anh lại dẫn đầu lần nữa. Chỉ có một lần anh chợt tự hỏi anh sẽ làm ǵ 
    với số tiền nếu anh lại tiếp tục thắng. Nhưng quyết định cái điều vinh dự đó 
    lại thuộc về gă mặt tái. 
    Khi cuộc chơi vẫn tiếp tục th́ sự đau đớn thể xác lại trở lại Carringer với 
    cường độ gia tăng. Những cơn đau buốt dữ dội, và anh cắn răn chịu đựng sự 
    thống khổ. Anh có nên mua một bữa ăn nhẹ với số tiền ḿnh thắng được không, 
    anh tự hỏi? Không, dĩ nhiên là không.  
    Gă mặt tái không thấy sự đau đớn của anh, bởi v́ giờ đây gă hoàn toàn chú 
    tâm vào tṛ chơi. Gă có vẻ bối rối và lúng túng. Gă chơi rất cẩn thận, 
    nghiên cứu cách gieo từng phút một. Không thốt một lời. Hai người đàn ông 
    thỉnh thoảng uống, và hột xúc xắc vẫn tiếp tục vang lách cách. Tiền đă chất 
    đống nơi tay Caringer. 
    Gă bỗng bắt đầu xử sự lạ lùng. Chốc chốc gă bắt đầu nghiêng đầu ra sau và 
    lắng nghe một cách chăm chú. Mắt gă sáng lên một cách sắc sảo mỗi khi gă làm 
    thế. Thế rồi lại ch́m vào trong sự buồn phiền lần nữa. Thỉnh thoảng 
    Carringer thấy một biểu lộ khác lạ lướt qua khuôn mặt gă—một biểu hiện sợ 
    hăi kinh khủng, và biểu hiện đó gắn với vẻ mặt nhăn nhó khác thường.  
    Anh cũng nhận thấy rằng người đồng hành của anh từ từ ch́m dần càng lúc càng 
    sâu vào trong một trạng thái thờ ơ. Thỉnh thoảng, không ít lần gă nhướng mắt 
    nh́n vào khuôn mặt của Carringer sau vài lần ném may mắn, rồi gă dồn sự chú
    ư vào anh làm cho chàng thanh niên đói 
    khát này cảm thấy ớn lạnh hơn bao giờ hết 
    Thế rồi khi gă mặt tái lấy thêm một cuộn giấy bạc khác, dốc thêm sức lực 
    nhiều hơn. Với một cách diễn đạt hơi thân mật nhưng vẫn cân nhắc và trầm 
    tĩnh gă hướng vào đối thủ của ḿnh.  
    “Chú mày đă thắng bảy mươi bốn ngh́n đô la, và đó chính xác là số tiền mà tớ 
    đang c̣n lại”. Chúng ta đă chơi trong vài giờ, và bây giờ th́ tớ rất mệt mà 
    chú mày cũng vậy. Chúng ta hăy kết thúc nhé. Chú có bảy mươi bốn ngh́n đô la 
    c̣n tớ cũng có bảy mươi bốn ngh́n đô la. Không ai trong chúng ta có thêm xu 
    nào nữa. Chúng ta sẽ đặt hết trong ván cuối cùng”.  
    Không ngần ngại, Carringer đồng ư ngay. Những tờ giấy bạc làm thành một đống 
    rất đáng kể trên bàn. Carringer gieo xúc xắc, và trái tim đói khát của anh 
    đập mạnh khi gă mặt tái nắm lấy hộp xúc xắc với một vẻ khoan thai. Dường như 
    vài tiếng đồng hồ trôi qua trước khi gă gieo, nhưng cuối cùng hột xúc xắc 
    vẫn vang lách cách trên bàn, và gă mặt tái đă thắng. Kẻ thắng cuộc nh́n chằm 
    chằm vào hột xúc xắc, rồi gă chập chạp dựa vào lưng ghế, ngă người trông 
    thoải mái, nhướng ánh mắt về phía Carringer rồi ánh mắt đậu vào một khoảng 
    không phía trên anh.  
    Gă không nói ǵ. Khuôn mặt gă không một dấu vết của cảm xúc hoặc tri giác. 
    Gă chỉ đơn giản là nh́n đăm đăm. Người ta không thể nào giữ cho đôi mắt mở 
    quá lâu mà không nháy mắt, nhưng gă th́ không hề nháy mắt chút nào. Gă ngồi 
    quá bất động đến nỗi Carringer trở nên sợ hăi mơ hồ. “Tôi phải đi bây giờ”, 
    anh nói, đứng lên lui khỏi chiếc bàn. Khi nói, anh mới nhớ lại hoàn cảnh của 
    ḿnh và nhận thấy ḿnh lảo đảo như người say rượu.  
    Gă mặt tái không đáp cũng không thôi nh́n. Dưới cái nh́n đó, anh thanh niên 
    trẻ rúm người vào chiếc ghế, yếu đuối và sợ hăi. Một sự yên lặng chết người 
    tràn ngập trong gian pḥng nhỏ. Bỗng anh nhận ra có hai người đàn ông đang 
    nói chuyện nơi gian kế bên, anh ṭ ṃ lắng nghe. Những bức tường bằng gỗ nên 
    anh nghe rơ mồn một. 
    “Đúng thế”, một giọng nói, “người ta thấy y rẽ vào đường này cách đây ba giờ 
    đồng hồ” 
    “Chắc là y đă cạo râu?”. 
    “Ắt là y đă cạo râu. Cạo một bộ râu dày sẽ làm cho khuôn mặt thay đổi hẳn. 
    Cái vẻ nhợt nhạt tột bậc của y đă thu hút sự chú ư. 
    Anh biết đó, mới đây y mắc bệnh tim nghiêm trọng, nó làm cho y thay đổi rất 
    nhiều” 
    “Vâng, nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Anh biết không, đây là vụ cướp ngân hàng 
    táo bạo nhất mà chúng ta từng chứng kiến. Một trăm bốn mươi tám ngàn đô la 
    —hăy nghĩ mà xem! Đă bao lâu rồi kể từ khi y ra khỏi nhà tù sau cái vụ New 
    York đó?  
    “Tám năm. Trong thời gian đó y đă để râu, và sống bằng nghề chơi xúc xắc. 
    Không ai có thể thắng được khi chơi với y.” 
    Hai người đàn ông lắc chiếc cốc và một khoảng im lặng rơi giữa họ. Thế rồi 
    Carringer nghe tiếng chân của họ đi ngang qua ở phía ngoài, anh tiếp tục 
    ngồi, chịu đựng sự đau đớn thể xác và tinh thần một cách khủng khiếp. 
    Sự im lặng lại tiếp tục, dành chỗ cho những âm thanh của tiếng nói vọng từ 
    xa cùng với tiếng chạm cốc. Hộp xúc xắc – những tay chơi – gă mặt tái và kẻ 
    đói khát—đang ngồi nh́n nhau, với một trăm bốn mươi tám ngàn đô la chồng 
    đống trên bàn giữa họ. 
    Người thắng cuộc cũng không buồn nhặt lấy tiền. Gă chỉ đơn giản ngồi nh́n 
    chăm bẵm vào Carringer giờ đây hầu như đang bất động v́ cuộc nói chuyện vừa 
    rồi ở gian bên cạnh.   
    Carringer bắt đầu run lên với một cơn sốt. Cái nh́n lạnh băng không dao động 
    của gă mặt tái  đă như truyền nước đá vào tĩnh mạch của anh. Không thể chịu 
    đựng nữa, anh nhích sang một bên và kinh ngạc khi khám phá ra rằng ánh mắt 
    của gă thay v́ nh́n theo anh, vẫn hướng chặt vào khoảng không nơi anh đă 
    ngồi.  
    Một nỗi sợ hăi khủng khiếp ập đến. Với những ngón tay run rẩy anh rót rượu 
    Áp-xanh cho ḿnh, nh́n lại người bạn đồng hành. Trong khi quan sát gă, anh 
    uống một ḿnh, một cách vô thức.   
    Anh uống cạn kiệt chiếc ly, và chất độc đă có một tác động đặc biệt lên anh; 
    anh cảm thấy tim ḿnh đập nhanh với một tốc độ và cường độ đáng báo động, 
    hơi thở anh trở nên hổn hển và ngạt thở. Cơn đói trong anh giờ đây trở thành 
    một thứ giết người, bởi chất Áp xanh đang phá hoại lục phủ ngũ tạng của anh. 
    Trong cơn kinh hoàng, anh chồm về phía trước để cầu cứu sự mến khách của gă 
    mặt tái, nhưng những lời thều thào của anh đều vô hiệu. Một tay của gă đặt 
    trên bàn. Carringer đặt tay ḿnh lên trên, và thụt nhanh tay lại, bởi v́ bàn 
    tay gă lạnh như đá! 
    Thế rồi một nét xảo trá hiện lên khuôn mặt người thanh niên đói khát, và anh 
    hăm hở quay về phía đống tiền. Thật nhẹ nhàng, anh nắm lấy những tờ giấy bạc 
    bằng những ngón tay xương xẩu của ḿnh; lén lút nh́n vào thân h́nh cứng đờ 
    của người bạn đồng hành, sợ điếng người v́ lo khuấy động gă mặt tái.  
    Và tuy vậy, thay v́ rời khỏi pḥng với vận may vừa đánh cắp được, anh rúm 
    người vào trong ghế lần nữa. Một sự thôi miên chết người buộc anh ở đó. Anh 
    ngồi cứng đơ, nh́n chằm chằm vào đôi mắt to của người kia. Anh cảm thấy hơi 
    thở ḿnh nặng nhọc hơn và tim đập yếu hơn, nhưng anh cảm thấy dễ chịu bởi v́ 
    cơn đói không c̣n gây cho anh sự đau buốt nữa. Anh cảm thấy khoan khoái và 
    thậm chí đă ngáp. Nếu đủ can đảm chắc anh đă rơi vào giấc ngủ. Gă mặt tái 
    vẫn không thôi nh́n anh. Và Carringer không c̣n khom người v́ bất kỳ điều ǵ 
    nữa ngoài việc đơn giản là nh́n trả lại. 
      
    * * * * * 
    Hai thám tử, những người đă lần theo dấu vết của tên cướp ngân hàng đến quán 
    rượu, đang chậm răi đi qua những gian pḥng, t́m kiếm trong từng xó xỉnh và 
    hốc hẻm của căn nhà. Cuối cùng, họ đă đến một gian pḥng không có tiếng trả 
    lời khi họ gơ cửa.  
    Họ đẩy cửa với lời xin lỗi quen thuộc trên môi. Họ thấy trước mắt là hai 
    người đàn ông, một người khoảng trung niên, và một người c̣n rất trẻ, đang 
    ngồi thật yên lặng, và nh́n nhau một cách lạ lùng ngang qua cái bàn. Giữa họ 
    là một chồng tiền, gần bên tay là một chai rượu Ắp xanh đă hết, một b́nh 
    nước, hai chiếc ly và một hộp xúc xắc. Hộp xúc xắc nằm trước mặt gă trung 
    niên như thể gă vừa gieo xong.  
    Với động tác lẹ làng, một trong hai thám tử rút súng lục ra và ra lệnh cho 
    gă đưa tay lên. Nhưng tay chơi xúc xắc không hề đáp lại dù chỉ là một sự chú 
    ư nhỏ bé nhất. Hai thám tử giật ḿnh đưa mắt trao đổi nhau. Họ bước lại gần 
    hơn, nh́n sát vào khuôn mặt của những tay chơi, và lập tức cùng nhận ra cả 
    hai đều đă chết.  
Nhị Tường 
dịch 
 
 
        
        
         
        Rượu Absinthe, một thứ rượu mạnh của Pháp, cất từ cây ngải đắng. Nồng độ 
        rượu rất cao. Theo truyền thống thức uống này được dùng chung với nước 
        đá và đường thẻ. Uống vào có thể giảm đau, kính thích thần kinh, và lạm 
        dụng th́ có thể bị đột tử.    |