| 
    
    Cá sấu 
     Robert J. Sawyer   
    Có con vật ǵ đó lướt nhanh trong bóng tối làm vang 
    lên tiếng tóe nước . Ludlam thậm chí chẳng buồn nh́n xem. Đó chỉ là một con 
    chuột, những ống cống là giang sơn của chúng. Dĩ nhiên, nếu Ludlam có thể 
    quen được với mùi hôi thối nồng nặc này th́ anh cũng sẽ quen với loài gặm 
    nhắm bẩn thỉu kia vậy. 
    Khoác  chiếc áo mưa màu vàng, chân đi ủng cao su, tay xách chiếc đèn pin 
    loại nhạy với một cục pin khổng lồ nơi tay cầm, thế là đă 74 đêm  anh lẩn 
    quẩn trong những chiếc cống bên dưới thành phố New York này.          
    Hầu như chỗ nào đầu anh cũng chỉ cách trần khoảng chừng gang tay; có chỗ anh 
    phải khom xuống để chui qua.  Nước liên tục nhỏ giọt xuống mũ áo mưa. Thành 
    cống trơn nhầy, thỉnh thoảng lại loé sáng lên bởi ánh sáng của chiếc đèn. 
    Anh có thể nghe được tiếng ầm ầm của xe cộ bên trên, ngay cả khi gần sáng 
    tiếng động này vẫn không bao giờ ngớt. Đôi khi anh c̣n nghe tiếng kim loại 
    nghiến vào nhau, cuả những chiếc xe lửa chạy trên đường ray lượn ṿng ở phía 
    bên kia thành cống. Ngoài ra luôn luôn có âm thanh của tiếng nước chảy, nơi 
    đây nước chỉ sâu có vài tấc, nhưng những nơi khác nước chảy rất mạnh, đặc 
    biệt là sau khi trời mưa. 
    Ludlam tiếp tục bước dọc theo ḷng cống. Anh bước rất chậm , sàn đá rất trơn 
    trợt mà anh lại không muốn ngă nhào vào ḍng nước bẩn thêm một lần nữa. Anh 
    dừng lại một lúc để nghe ngóng. Những con chuột tiếp tục chạy quanh đâu đó, 
    có âm thanh của tiếng c̣i hụ, vọng xuống theo những khe hở trên trần cống. 
    Nhưng cũng như mọi khi, anh không nghe thấy được những ǵ mà anh muốn nghe. 
    Dường như con thú chẳng bao giờ trở lại.    
    Cánh cửa pḥng cấp cứu đẩy vào trong, từ chiếc xe 
    cấp cứu những nhân viên bệnh viện đẩy một chiếc băng ca vào bên trong. Một 
    luồng hơi lạnh băng của đêm tháng mười một, giống như luồng hơi thở ma quái 
    của một con quái vật, theo họ tuôn vào trong pḥng. 
    Dennis Jacobs, một bác sĩ phẫu thuật đang ca trực, 
    vội vàng bước đến bên chiếc băng ca. Một người đàn ông bị thương mặt trắng 
    bệch v́ sốc và v́ mất máu. Một nhân viên bệnh viện giở tấm đắp để lộ ra 
    chiếc chân trái của nạn nhân. Jacob cẩn thận gắp những tấm gạc đang che phủ 
    phần vết thương. Một mảng thịt _ có lẽ ước chừng hai kí_ bị tách lià ra khỏi 
    đùi của nạn nhân. Nếu phẩn tổn thương rộng thêm vài phân hoặc nạn nhân bị 
    thương cả chân bên phải, th́ động mạch đùi ắt sẽ bị đứt và nạn nhân chắc sẽ 
    chết v́ mất máu trước khi có người đến cứu. 
    “Anh ta là ai thế?” Jacobs hỏi. 
    “Paul Kowalski” người vừa lật tấm đắp lúc năy trả 
    lời. “Một công nhân làm việc ở cống.  Anh ta mới vừa leo xuống một hố cá 
    nhân. Có cái ǵ đó tiến đến và ngoạm lấy chân anh ta. Anh ta bán sống bán 
    chết trèo lên thang, ngược lên mặt đường. Một người qua đường nh́n thấy anh 
    ta người đầy máu nằm bên vệ đường, đă gọi số 9-1-1” . 
    Jacobs vẫy tay một y tá và ra y lệnh: “O.R.3” 
    Trên chiếc băng ca, mắt Kowalski hấp háy mở. Tay 
    anh ta vói chụp lấy tay của bác sĩ Jacobs và nói giọng yếu ớt: “Những chuyện 
    như thế nghe hoài nhưng không thể ngờ được là nó có thật ở đó” 
    “Chuyện ǵ?” bác sĩ Jacob hỏi lại. “Cái ǵ có thật 
    ở đó?” 
    Tay Kowalski càng nắm chặt hơn. Chăc anh ta đă rất 
    đau đớn. Cuối cùng anh ta thều thào qua kẽ răng: “Cá sấu. Cá sấu trong những 
    ống cống.”   
    Khoảng hai giờ sáng, Ludlam quyết định kết thúc lần làm việc đêm ấy. Anh bắt 
    đầu bước lui, ngược trở lại nơi anh đi xuống. Trong cống giờ này khá lạnh, 
    sương mù cuồn cuộn dưới  ánh đèn pin. Có vật ǵ đó cào nhẹ lên chân anh, 
    đang lội qua  gịng nước hôi thối. Cho đến giờ này anh vẫn c̣n may mắn, vẫn 
    chưa bị con ǵ cắn. 
    Thật điên khùng mới xuống đây. Ludlam biết rơ điều đó nhưng anh vẫn không 
    chịu từ bỏ. Mẹ kiếp, anh đă sàng cát sỏi ṛng ră bao nhiêu năm trời. Việc 
    này có khác ǵ đâu? 
    Mùi hôi thối lại hắt vào anh lần nữa. Thật buồn cười là hàng mấy giờ liền 
    anh đă không nhận ra điều đó, bây giờ mùi thối lại bốc lên áp đảo anh. Anh 
    trèo lên, vừa dùng tay trái bóp chặt mũi và bắt đầu thở bằng miệng. 
    Ludlam tiếp tục bước, giữ cho chiếc đèn pin chiếu xuống đất vài thước trước 
    mặt. Khi anh trở về gần đến nơi xuất phát, anh hướng đèn pin lên phía trên 
    và nh́n lướt xung quanh 
    Tim anh ngưng đập một nhịp 
    Một bóng dáng tối sẫm đang chặn đường anh   
    Paul Kowalski được giải phẫu trong 6 tiếng đồng hồ. 
    Bác sĩ Jacobs và những người đồng sự đang khâu lại những sợi gân, cầm máu và 
    cắt lọc.... Bất ngờ, một khám phá thú vị  khi một trong những người cộng sự 
    của bác sĩ Jacob đang xử lư vết thương để chuẩn bị mổ. 
    Một vật màu trắng, h́nh nón, hơi cong dài khoảng 
    một tấc được gắn một phần vào xương đùi của Kowalski. 
    Một chiếc răng.   
    “Anh làm cái quái ǵ ở đây thế?” người đàn ông chắn lối đi của Ludlam hỏi. 
    Anh ta mặc bộ đồng phục ố màu của Công ty Vệ sinh. 
    “Tôi là bác sĩ David Ludlam” Ludlam trả lời. “Tôi có giấy phép đây. Anh tḥ 
    tay vào trong túi áo mưa và lấy ra một lá thư mà anh luôn mang theo. 
    Người công nhân vệ sinh cầm lấy, dùng đèn pin soi vào tờ giấy để đọc. "Thành 
    viên nhóm Garbo à?". Anh ta nói với một vẻ khinh khỉnh. "Chưa nghe ai nói 
    bao giờ". 
    “Họ có một khóa huấn luyện ở Columbia đấy". Ludlam trả lời. Điều ấy hoàn 
    toàn là sự thật nhưng Ludlam chưa bao giờ là thành viên của nhóm Garbo cả.  
    Lần đầu tiên khi đến Ṭa thị chính, anh đă dùng một thẻ nhân viên giả mạo, 
    trong những ngày này mọi thứ giấy tờ được in bằng chiếc máy in laser đều gây 
    ấn tượng. 
    "Thôi được, hăy cẩn thận" người đàn ông nói. "Những chiếc cống nguy hiểm lắm 
    đấy. Tôi biết đă có một người bị cá sấu ngoạm một miếng đấy" 
    "Ồ, rồi sao nữa" Ludlam hỏi một cách chăm chú. "Làm ǵ có cá sấu ở dưới này" 
    "Cảm ơn ngài đă đồng ư tiếp tôi, thưa giáo sư 
    Chong" Jacobs nói. Trong văn pḥng nhỏ của Chong tại Viện Bảo Tàng Lịch sử 
    Tự Nhiên đầy ắp những giấy tờ, những bản thảo in vi tính, những quyển sách 
    trên những chiếc kệ sắt.. Phía sau Chong , lủng lẳng trên những chiếc móc áo 
    trên tường là một con trăn Nam Mỹ nhồi bông dài khoảng ba thước rưỡi. 
     
    "Tôi đang điều trị cho một người đàn ông bị một con 
    cá sấu cắn cách đây hai ngày" Jacobs nói 
    "Anh ta đă đi xuống phía nam à".  Chong hỏi. 
    "Không, không. Anh ta nói tai nạn xảy ra ở đây, ở 
    New York này. Anh ta là một công nhân làm việc dưới cống, và..." 
    Chong cười. "Và anh ta nói anh ta bị một con cá sấu 
    cắn ở dưới những ống cống, đúng không?" 
    Jacobs cảm thấy đôi lông mày của ḿnh nhướng lên. 
    "Chính xác như thế" 
    Chong lắc đầu. "Gă đó đang cố lập một hồ sơ giả để 
    đ̣i bảo hiểm nên thêu dệt đấy thôi. Không có bất kỳ một con cá sấu nào trong 
    ống cống của chúng ta cả" 
    "Tôi thấy có vết thương" Jacobs nói."Có con ǵ đó 
    đă cắn anh ta một miếng to tướng" 
    "Câu chuyện phi lư về 
    những-con-cá-sấu-trong-ống-cống" đă xưa lắm rồi." Chong đáp. "Câu chuyện là 
    như thế này, những đứa trẻ mang những con cá sấu con từ những kỳ nghỉ ở 
    Florida về nhà như những con vật cưng, rồi sau chúng lớn lên và mệt mỏi v́ 
    lũ cá sấu này, chúng xua hết vào buồng tắm và sau cùng là cho hết xuống 
    cống." 
    "Ra thế, Jacobs nói, "nghe cũng có lư " 
    "Chỉ là chuyện tầm phào thôi" Chong nói "Pḥng Động 
    Vật Học Ḅ Sát của chúng tôi ở đây đôi khi có nhận được những cú điện thoại 
    hỏi về những truyền thuyết đó_ nhưng tất cả chỉ là: truyền thuyết. Anh có 
    biết ngày hôm nay ở ngoài kia lạnh như thế nào không?" 
    "Thấp hơn nhiệt độ của nước đá" 
    "Hoàn toàn chính xác. À, tôi chẳng nghi ngờ ǵ về 
    chuyện vài con cá sấu đă bị đổ xuống cống mấy năm nay_ người ta đổ đủ các 
    loại xuống. Cứ cho là những con cá sấu có thể sống sót trong nước cống đi 
    chăng nữa th́ cái nhiệt độ mùa đông này cũng đủ giết chết chúng. Cá sấu là 
    loài máu lạnh bác sĩ ạ" 
    Jacobs với tay vào trong túi áo jacket và lấy chiếc 
    răng ra. "Chúng tôi đă gắp được cái này từ đùi người đàn ông ấy đấy" Jacobs 
    vừa nói vừa đặt chiếc răng lên bàn giấy của Chong. 
    Chong cầm lên. "Nói nghiêm túc đấy chứ" 
    Vâng" 
    Nhà nghiên cứu ḅ sát lắc đầu. "Đây không phải là 
    răng cá sấu_ chân răng hoàn toàn không đúng. Nhưng những loài ḅ sát thường 
    rụng răng trong suốt đời sống của chúng chứ hiếm khi lại đánh rơi một hai 
    chiếc răng trong khi ăn. Ông đẩy nhẹ ngón cái trên gờ của chiếc răng. "Mép 
    răng có h́nh răng cưa" Ông nói."Thật hấp dẫn, Tôi chưa từng thấy cái nào như 
    thế này" 
      
    Đêm hôm sau Ludlam lại đi xuống cống. Anh ngủ không đủ giấc_ thật khó khi 
    phải làm việc trọn ngày ở viện bảo tàng để rồi đến đêm lại đi làm việc này. 
    Nhưng nếu anh nhận định đúng về những ǵ đang xảy ra... 
    Những kẻ vô gia cư thỉnh thoảng cũng hay chui xuống cống. Hầu như họ để cho 
    Ludlam được tự do một ḿnh. Tuy nhiên cũng có vài gă tâm thần, dị biệt_ có 
    người đă hét lên những lời lẽ tục tĩu khi Ludlam đi ngang qua họ trong đường 
    hầm tối tăm đêm đó. 
    Ḍng nước chảy dưới bước  chân nặng nề của Ludlam. Anh cố không nghĩ về điều 
    đó. 
    Nếu giả thuyết của anh đúng th́ nơi tốt nhất để quan sát phải gần những ṭa 
    nhà chọc trời lớn số một này. Như mọi khi anh vẫn làm, anh đang khám phá thế 
    giới ngầm bên dưới lănh địa của Trung tâm Thương Mại Thế Giới. Nơi đó, luôn 
    xảy ra những sự cố lạ lùng nhất. 
    Ludlam thở hào hển. Anh tắt đèn pin và đợi cho mắt ḿnh quen dần với bóng 
    tối. 
    Gần hai phút sau, anh thấy một ánh chớp màu xanh lá cây ở phía trước cách 
    chỗ anh chừng 3 mét  
    Jacobs rời văn pḥng của Chong, nhưng ông quyết 
    định chưa rời viện bảo tàng ngay. Đă nhiều năm rồi ông chưa thăm lại nơi 
    này_ lần cuối cùng là ông đi với em gái cùng những đứa cháu con cô ấy từ 
    Iowa đến . Ông tha thẩn đủ các gian pḥng trưng bày và cuối cùng đi vào 
    pḥng trưng bày khủng long. Nơi đây đă cải cách hoàn toàn so với lần cuối mà 
    ông đă được xem, và_ 
    Chúa ơi. 
    Lạy Chúa tôi. 
    Nó không giống như tạc, nhưng sao mà giống quá đi 
    mất. Mẹ kiếp, giống thật. 
    Chiếc răng lấy từ đùi của Kowalski trông rất giống 
    với một trong những cái răng đă là niềm vui và tự hào của viện bảo tàng_ đó 
    là răng của loài khũng long - thằn lằn Bạo chúa  
    Chong đă nói không thể có cá sấu  bên trong ống 
    cống của New York mà.. 
    Cá sấu là loài máu lạnh. 
    Nhưng khủng long th́... 
    Cháu trai ông đă nói với ông lần trước khi họ ở 
    đây_ lúc đó nó mới sáu tuổi và có thể đọc liến láu bất tận những thông tin 
    chính xác về những loại thú ăn thịt khổng lồ này— 
    Khủng long là loại máu nóng. 
    Quả là hâm. 
    Điên thật rồi. 
    Nhưng mà... 
    Ông có chiếc răng. Ông có nó ngay tại đây, ngay 
    trong tay ông. Nó có răng cưa, h́nh hón, màu trắng.. 
    Màu trắng. Không phải màu nâu của một chiếc răng 
    hóa thạch. Màu trắng, c̣n tươi và hiện đại. 
    Khủng long trong ống cống của New York. 
    Điều đó chẳng có nghĩa lư ǵ cả. Vấn đề là con thú 
    ǵ đă táp Kowalski một miếng to lớn  như thế, và... 
    Jacobs chạy ra khỏi pḥng trưng bày lao vội tới 
    hành lang. Có nhiều con khủng long ở đó: trong pḥng tiền sảnh của viện bảo 
    tàng chễm chệ một con khủng long Barosauraus khổng lồ, phần duôi phía sau 
    giơ lên để che chở cho đứa con của nó tránh sụ đột kích của hai con khủng 
    long khác. Jacobs chay ào tới bàn thường trực. Ông nói hổn hển, hai tay gh́ 
    chặt cạnh bàn: “Tôi cần gặp một nhà cổ sinh vật học” 
    “Thưa ông” người phụ nữ ngồi sau chiếc bàn đáp. 
    “Xin ông b́nh tĩnh, tôi sẽ...” 
    Jacobs lóng ngóng lấy ra chiếc thẻ bệnh viện  thả 
    trên bàn: “Tôi là bác sĩ. Đây là... đây là một việc cấp cứu y học. Nhanh 
    lên. Tôi cần nói chuyện với một chuyên gia về khủng long” 
    Một nhân viên bảo vệ tiến đến gần bàn, nhưng người 
    nữ nhân viên ra hiệu bằng mắt giữ anh ta lại. Cô ta cầm lấy ống nghe và quay 
    số.   
    Hiện tượng áp điện. 
    Ludlam nghĩ thế khi anh thấy tia sáng màu xanh lá cây lóe chớp phía trước 
    mặt. Hiện tượng áp điện là sự phát ra điện của những tinh thể bị ép vào 
    nhau. Anh đă có lần đọc được điều này trong một tài liệu địa chất_ Những ṭa 
    nhà chọc trời ở New York là những ṭa nhà lớn nhất trên thế giới và ở đây 
    thường xảy ra điều đó hơn bất kỳ nơi nào khác. Những ṭa nhà này nặng hàng 
    ngàn tấn, tất cả sức tải đó được những thanh dầm ch́m dưới đất, truyền xuống 
    nền đá bên dưới. Sự phóng điện của hiện tượng áp điện gây ra những ánh 
    chớp... 
    ... và có lẽ, rất có thể đă gây nên nhiều thứ khác nữa. 
      
    "Một gă đơm đặt.” David Ludlam, nhà cổ sinh vật 
    học, người đồng ư tiếp chuyện với bs Jacobs nói. 
    “Đây là răng khủng long phải không? Bs Jacobs hỏi. 
    Ludlam yên lặng giây lát, lật qua lật lại săm soi 
    chiềc răng thật kỹ. “Vâng, chính xác là răng một loài cầm thú_ nhưng không 
    chắc là răng khủng long hoặc bất kỳ một loài nào khác mà tôi từng thấy. Anh 
    t́m đâu ra cái của quỷ này thế?” 
    “Trên chân của một bệnh nhân. Anh ta bị cắn” 
    Ludlam nghĩ ngợi hồi lâu. “Vết cắn, có phải là một 
    miếng to như thế này không? Anh làm một cử chỉ khum khum ḷng bàn tay. 
    “Vâng, vâng, đúng như thế” 
    “Đúng là cách một con khủng long săn mồi. Chúng tôi 
    biết rằng chúng chỉ cắn một miếng thật to, làm bật ra một tảng thịt, rồi chờ 
    đơi một cách kiên nhẫn cho đến khi con mồi bị mất máu đến chết. Nhưng... 
    nhưng” 
    “Sao ạ?” 
    “Nhưng mà con khủng long cuối cùng đă chết cách đây 
    65 triệu năm rồi” 
    “Bởi sự va chạm của các tiểu hành tinh, tôi có 
    biết” 
    “Ồ, tiểu hành tinh chẳng làm ǵ để gây ra vụ này. 
    Đó chỉ là truyền thuyết trong dân gian; anh sẽ thấy không có nhiều nhà cổ 
    sinh vật học tán thành điều đó đâu. Nhưng tất cả những loài khủng long đều 
    đă tuyệt chủng từ cuối kỷ Phấn trắng rồi mà. 
    “Nhưng tôi thấy cái răng này c̣n mới” Jacobs nói 
    Ludlam chậm răi gật đầu. “Quả t́nh là thế”. Anh 
    nh́n Jacobs và nói:”Tôi muốn được gặp bệnh nhân của anh”   
    Ludlam lao về  phía ánh sáng màu xanh. 
    Anh chạy chân không bén đất. 
    Anh ngă xuống làm nước bắn tung lên, làn nước màu nâu tràn khắp mọi nơi.  
    Ludlam trườn bằng hai chân 
    Aùnh sáng vẫn c̣n ở đó. 
    Anh phóng ḿnh về phía trước 
    Aùnh sáng lóe lên rồi biến mất 
    C̣n Ludlam th́ ném phịch người xuống thành bêtong nhầy nhụa của ống cống. 
      
    “Chào Paul” Bs Jacob nói. “đây là David Ludlam. Một 
    nhà cổ sinh vật học” 
    “Nhà ǵ cơ?” Paul Kowalski hỏi lại. Anh ta đang 
    ngồi trên một chiếc xe lăn. Chân anh ta vẫn c̣n băng, có gắn một chiếc nẹp 
    cố định để anh ta không thể cử động đầu gối trong quá tŕnh những sợi gân 
    hồi phục. 
    “Một chuyên gia về khủng long,” Ludlam trả lời. Anh 
    đang ngồi trên một trong hai chiếc ghế trong pḥng làm việc của Jacob. “Tôi 
    ở Viện Bảo tàng Lich sử Tự nhiên” 
    “Vậy à? Oâng sẽ có khối việc ở những cái ống cống 
    kia. 
    “Thế hả. Cảm ơn. Mà này, tôi muốn hỏi anh về con 
    thú  
    đă tấn công anh” 
    “Đó là một con cá sấu” Kowalski đáp 
    “Sao anh cho như thế?” 
    Kowalski dang hai tay. “Là bởi v́ nó to và không có 
    vảy, thế nhưng lại có phủ những mảng sừng giống như những con cá sấu trong 
    vườn bách thú” 
    “Anh có thể thấy rơ đến như thế à?” 
    “Không rơ cho lắm. Xét cho cùng th́ tôi ở dưới ḷng 
    đất. Nhưng tôi có đèn pin”. 
    “Có điều ǵ khác thường ở sinh vật này không? 
    “Có, nó là loại khuyết tật” 
    “Khuyết tật?” 
    “Nó không có chân trước” 
    Ludlam hết nh́n Jacobs rồi nh́n người đàn ông bị 
    thương. Jacobs đưa hai tay lên ra hiệu “điều này mói lạ đây”.”Không có cái 
    chân trước nào hết à?” 
    “Không” Kowalski đáp. “Nó có một cái đuôi dựng đứng 
    trên hai chân và giữ cho thân h́nh của nó như thế này này”. Anh ta đưa một 
    tay thẳng ra song song với sàn nhà. 
    “Anh có thấy mắt của nó chứ?” 
    “Chuá ơi. Tôi sẽ không bao giờ quên được đôi mắt 
    nó.” 
    “Mắt nó trông như thế nào? 
    “Chúng màu vàng, và...” 
    “Không, không. Đồng tử cơ. Nó h́nh dáng như thế 
    nào? 
    “Tṛn. Tṛn và đen” 
    Ludlam nhấp nhổm trên ghế. 
    “Điều đó th́ can hệ ǵ chứ?  Jacobs hỏi. 
    "Cá sấu th́ có đồng tử thẳng đứng; hầu hết loài rắn 
    cũng thế. Nhưng loài khủng long ăn thịt th́ không” 
    “Làm sao anh có thể biết được điều đó?” Jacobs hỏi. 
    “Tôi nghĩ, những mô mềm đâu có hóa thạch” 
    “Đúùng vậy. Nhưng loài khủng long có những cái 
    xương nhỏ trong mắt chúng; từ đó anh có thể suy ra đồng tử của chúng có h́nh 
    dáng như thế nào” 
    “Rồi sao nữa?” 
    “Tṛn. Nhưng đó là cái mà đa phần người ta không 
    biết đến. 
    “Các anh nghĩ là tôi đang nói dối à?” Kowalski trở 
    nên giận dữ. “Thế các anh nghĩ ǵ về điều đó?” 
    “Trái lại”, Ludlam trả lời, giọng đầy kinh ngạc. 
    “Tôi nghĩ là anh đang kể sự thật” 
    “Tất nhiên rồi” Kowalski đáp. “Tôi đă ở thành phố 
    này mười tám năm nay, chưa bao giờ đau ốm lấy một ngày_ các anh có thể kiểm 
    tra điều đó. Tôi là một công nhân chăm chỉ, và tôi cũng không thể bịa ra một 
    vết cắn như thế này” Anh ta bực tức chỉ vào chiếc chân bị băng. Song, khi 
    ngừng lời, mọi thứ dường như lắng xuống. Anh ta hết nh́n người này rồi nh́n 
    người kia.”Các anh chế giễu rằng tôi bị khủng long tấn công à?” 
    Ludlam nhún vai: “Thế này, tất cả các loài khủng 
    long đều có bốn chi. Như anh nói, con vật mà anh thấy ắt hẳn là nó bị 
    thương. Nơi chi trước của nó có vết sẹo nào không? 
    “Không. Không có vết sẹo nào cả. Ngực của nó rất 
    nhẵn nhụi. Tôi nghĩ có thể đó là tật bẩm sinh, do sống ở dưới cống và nhiều 
    lư do khác. 
    Ludlam thở gấp: “Không có cách nào đề loài khủng 
    long có thể tồn tại được trong 65 triệu năm ở Nam Mỹ mà chúng ta không biết. 
    Họa chăng là...” Anh kéo dài giọng. 
    “Thế nào?” Jacob nôn nóng hỏi. 
    “Thế này, việc thiếu hai chi trước ấy mà. Anh thấy 
    con Thằn lằn Bạo chúa chúng tôi đă có ở viện bảo tàng rồi đấy. Anh có nhận 
    xét ǵ về hai chi trước của nó không?”  
    Nhà phẫu thật đăm chiêu: “Chúng quá nhỏ, gần như vô 
    dụng” 
    “Đúng như vậy” Ludlam đáp. “Chi trước của Thằn lăn 
    bạo chúa này đă dần dần nhỏ đi theo thời gian_ loài thú ăn thịt cổ xưa hơn 
    có chi trước lớn hơn, và lẽ dĩ nhiên, tổ tiên xa xưa của loại Thằn làn Bạo 
    chúa này đi trên đất bằng bốn chân. Nếu chúng đă tuyệt chủng, người ta có 
    thể nhận thức được rằng loại khủng long này đă mất hoàn toàn hai chi trước. 
    “Nhưng chúng đă tuyệt chủng rồi.” Jacobs nói. 
    Jacobs nháy mắt với nhà phẫu thuật và nói: “ Tôi 
    phải đi xuống đó mới được”   
    Ludlam vẫn tiếp tục t́m kiếm, hết đêm này đến đêm khác, hết tuần này qua 
    tuần khác. 
    Và cuối cùng, vào một đêm mưa tháng tư , hơn một giờ khuya, anh đă chứng 
    kiến một hiện  tượng áp điện khác. 
    Aùnh sáng màu xanh lung linh trước mắt anh 
    Aùnh sáng càng sáng hơn. 
    Và rồi_ Có cái ǵ đó lù lù xuất hiện. 
    Một h́nh thù rất to. 
    Một loài ḅ sát. 
    Dài ba mét, nằm chắn ngang đường, và một cái đuôi cứng đơ ở phía sau. 
    Ludlam có thể thấy nó từ đầu đến chân, thấy từ phía bên phải đến bức tường 
    trơn nhầy phía bên kia. 
    Công việc t́m kiếm của anh bây giờ có cơ sở hơn... 
    Ngực của nó bằng phẳng. Con thú thiếu chân trước, đúng y như Kowalski đă 
    nói. Nhưng đó không phải là điều làm cho Ludlam giật ḿnh nhất. 
    Cái đầu rơ ràng là đầu của con thằn lằn sấm_ h́nh dáng giống ổ bánh ḿ, với 
    những chỏm xương trên mắt. Nhưng đỉnh đầu th́ nhô lên trên cao. 
    Con Thằn lằn bạo chúa này đă mất chi trước sau khi trải qua 10 triệu năm 
    tiến hóa. Chúng cũng có biểu hiện thông minh hơn. Xương sọ có thể chứa đựng 
    một bộ năo có cỡ. Con thú nh́n vào Ludlam với đôi đồng tử h́nh tṛn. Chiếc 
    đèn pin chao đảo trong cánh tay của Ludlam làm nên những mảng sáng tối nhảy 
    múa sau lưng con khủng long. 
    Con khủng long vào cuộc. 
    Điều ǵ sẽ đến nếu như loài khủng long không tuyệt chủng? Đó là một câu hỏi 
    cứ vấn vương Lualam bao nhiêu năm trời. Thật ra, trong thực tế, chúng đă 
    chết v́ _ v́ điều ǵ không ai biết chính xác. Nhưng trong một thực tại khác, 
    trong một tuyến-thời-gian khác, có thể chúng chưa chết. 
    Và đây, trong những ống cống của New York này, kiện tượng áp điện đă gây ra 
    một sự hợp nhất những thời tuyến. 
    Con thú bắt đầu chuyển ḿnh. Bước chân của nó làm nước văng mạnh. 
    Ludlam cứng cả người. Lư trí bảo anh tiến về phía trước, tiến gần đến con 
    vật. Nhưng bản năng muốn anh chạy càng nhanh càng tốt theo hướng khác. 
    Lư trí đă thắng. 
    Miệng con khủng long mở to phô ra những chiếc răng h́nh nón màu trắng. Có 
    vài lỗ hổng_ có lẽ đúng là con đă tấn công Kowalski. Nhưng Kowalski là kẻ 
    khờ khạo_ anh ta đă vội vă chạy hoặc tránh không dám lại gần con thú. 
    Ludlam bước chậm răi về phía con khủng long. Con vật nghiêng đầu một bên như 
    thể bối rối. Nó có thể xử trảm Ludlam bằng một cú táp, nhưng trong giây phút 
    ấy dường như nó chỉ ṭ ṃ. Ludlam khẽ khàng đến gần đặt ḷng bàn tay nhẵn 
    mềm của anh lên làn da xù x́, ấm của con vật. 
    Ngực con khủng long phồng lên, và nó phát ra tiếng gầm lớn. Âm thanh mới đầu 
    dài và to, nhưng chẳng bao lâu nhỏ dần và yếu hơn 
    Ludlam cảm thấy rân khắp người, và rồi cơn đau lấn dần vào trong năo, một 
    cơn rùng ḿnh chạy dọc xương sống như thể có một bàn tay lạnh ngắt sờ vào 
    cột sống của anh, anh không c̣n nh́n thấy ǵ hết, rồi th́ một vầng sáng 
    trắng chớp lên, thế rồi_ 
    Thế rồi, anh ở nơi đó. 
    Ở phía bên kia 
    Trong một thời tuyến khác. 
    Ludlam đang tiếp cận với con khủng long khi nó quay trở về xứ sở, và anh đă 
    bị cuốn theo nó trỏ về phía bên kia. 
    Bây giờ là đang đêm ở New York,  dĩ nhiên nơi đây cũng là ban đêm. Nhưng bầu 
    trời nơi đây trong vắt, ngay khi vừa vượt qua thời tuyến kia, mặt trăng đă 
    tṛn vành vạnh. Ludlam nh́n thấy những ngôi sao lấp lánh trên đầu, giống y 
    những  lúc  rời xa những ánh đèn thành phố anh thường nh́n thấy. 
    Lúc này đây, thời hiện tại, đây là đảo Mahattan_ chẳng có xa lộ, cũng không 
    có nhà chọc trời. 
    Cả hai đang ở bên một bờ sông, một bờ sông đă từ lâu được chôn vùi trong 
    thời tuyến khác trở thành một phần của hệ thống cống rănh của New York. 
    Con khủng long bây giờ đang đứng cạnh Ludlam. Nó nh́n quanh quất, rồi di 
    chuyển tới lui trên hai chân, cái đuôi cứng đơ hầu như tiếp giáp với mặt đất 
    ở đoạn cong cuối. 
    Con vật theo dơi Ludlam. 
    Nó không có chi trước; v́ vậy nó chẳng cơ động chút nào. Song Ludlam cảm 
    thấy chắc chắn rằng bên dưới bộ xương đầu kia là một bộ năo lớn.Chắc chắn nó 
    nhận thức được rằng Ludlam vô hại_ rằng cái bộ vó khẳng khiu của anh khó mà 
    làm nên một bữa ăn tươm tất. 
    Con vật đứng bất động. C̣n Ludlam th́ há miệng rộng, nhe răng cười toe toét_ 
    ....Con thú khổng lồ ấy cũng làm như thế 
    ....Ludlam giật ḿnh nhận ra sai lầm của ḿnh. 
    Một sự thách thức diễn ra. 
    Anh chạy vắt gị lên cổ 
    Cảm ơn Thượng đế đă cho đôi tay. Anh t́m cách trèo lên một cành cây, ngoài 
    tầm đớp của khủng long. 
    Anh nh́n lên. Một con thằn lằn bay với đôi cánh lông thú khổng lồ lượn qua 
    che lấp cả mặt trăng. Thật hú viá . Ở đây anh phải cẩn thận hơn mới được. 
    Tuy nhiên, anh cũng không thể đoán được  anh thích nơi nào hơn. 
    Sáu mươi lăm triệu năm của quá tŕnh tiến hóa! Và không phải chỉ là sự tiến 
    hóa sơ đẳng, chán ngắt của những con khỉ, chuột chù, chuột chũi. Mà đây là 
    sự tiến hóa của loài khủng long. Loài ḅ sát thống trị, những con thằn lằn 
    kinh khủng_ những sinh vật vĩ đại của Địa Cầu đă từng được biết đến, thời 
    hoàng kim của chúng vẫn chưa kết thúc. Câu chuyện về nguồn gốc của sự sống 
    thật sự phơi bày ra. Ludlam nghe tim ḿnh đập dồn dập, sôi nổi, không c̣n sợ 
    hăi, khi từ trên nhánh cây nh́n xuống con thằn lằn bạo chúa kia, đang căng 
    thẳng chờ anh dưới ánh trăng. Anh đợi trời sáng và cố làm bạn với con vật 
    một lần nữa. 
    Thế nhưng_ Khỉ thật! _ Anh lại quá thích nơi đây, nơi sẽ diễn ra một cuộc 
    chiến đấu quyết liệt nếu anh không nén nổi cái cười toe toét dại dột. 
      Nhị Tường 
dịch |