Một buổi sáng chủ nhật, mẹ 
    đẩy cửa vào phòng để tìm Bống. Ôi chao, một mớ hỗn độn: nào là áo lạnh, búp 
    bê, gấu bông, những cây bút chì màu…; nào là những tập truyện tranh 
    Đô-rê-mon, kéo và keo dán cùng với những mẫu giấy vụn vương vãi trên sàn 
    nhà. Và Bống ngồi chính giữa mớ hỗn độn đó đang đọc một cuốn sách.
    “Bừa bộn quá, con phải dọn 
    dẹp ngăn nắp ngay đi!” Mẹ nói
    “Sao con lại phải dọn?” Bống 
    phụng phịu
    “Tại sao ư? Nếu đồ đạc cứ 
    lộn xộn lên như thế này thì sẽ mọi thứ sẽ bị hư hỏng hoặc  mất hết. Thôi 
    nào, dọn dẹp gọn gàng lại đi!
    “Nhưng mà con đang bận, con 
    chán dọn dẹp lắm, mẹ giúp con đi” Bống năn nỉ mẹ.
    “Không được, mẹ cũng đang 
    bận. Nhưng mẹ sẽ cho con một túi đựng tiền cắc rất mới nếu con dọn dẹp xong 
    xuôi”. Mẹ hứa hẹn.
     
    Một lát sau, khi mẹ trở lại 
    thì tất cả những đồ chơi, tập sách và mọi thứ đều biến mất.
    “Con giỏi thật” Mẹ nói, 
    “nhưng mà lát nữa mẹ sẽ xem kiểm tra xem thử con đã sắp xếp như thế nào.
    “Thật là dễ dàng mà mẹ. Bây 
    giờ mẹ cho con cái túi tiền mới đi” Bống nói
    “Được rồi, nó nằm trong ngăn 
    kéo dưới tủ áo kia.”. 
     
    Mẹ đi đến tủ áo lôi chiếc 
    ngăn kéo phía bên dưới ra ngoài và đặt lên trên bàn. Bống quì trên ghế để 
    nhìn kỹ vào bên trong ngăn kéo. Bên trong có nhiều thứ thật là chán như là 
    dây nhợ, bấm sách, bấm móng tay… nhưng cũng có những nhiều thứ rất thú vị 
    như kính lặn, ống nhòm.Tận sâu bên trong là những đồ trang sức như những 
    chiếc kẹp tóc, những chiếc bông tai rất to, một bộ tóc giả, bộ ria mép giả. 
    Có vỏ ốc, những quả bóng bàn, cả những chiếc răng sâu. Bống ngồi xuống ghế 
    và say mê soạn ra bàn hết thứ này đến thứ khác. Bống lấy bộ tóc giả đội lên 
    đầu, rồi gắn ria mép vào lỗ mũi. Hai mẹ con cười ngặt nghẽo. Mẹ kể cho Bống 
    sự tích của những vật dụng này: bông tai của chị Ben, kính lặn của anh Bình, 
    những chiếc răng sâu này là của Bống lúc thay răng mẹ giữ lại…Tất cả, mẹ đều 
    giữ lại trong ngăn kéo này. 
     
    Cuối cùng thì Bống cũng 
    không tìm được túi tiền mới. 
    Mẹ nói: “Con thấy đó, cứ lộn 
    xộn như thế này thì mọi thứ sẽ hư sẽ mất hết. Không thể nào tìm thấy được 
    túi tiền. Bây giờ biết làm sao với đống đồ này đây?”
    “Con biết cách, dễ lắm”. 
    Bống đáp và vòng tay ôm hết mọi thứ trên bàn đổ vào ngăn kéo.
    Một quả bóng bàn rơi xuống 
    đất và lăn xuống gầm giường. Mẹ đi tới quì xuống đất và khom nhìn xuống 
    giường để tìm. Bên dưới giường ngổn ngang là áo lạnh, búp bê, gấu bông, bút 
    chì màu, truyện tranh Đô-rê-mon, kéo, keo dán và toàn bộ những đồ chơi của 
    Bống.  
    “Bống, sao lại thế này?”
    “Đó là ngăn kéo của con mà” 
    Bống trả lời và vòng tay ngang cổ mẹ với một cái hôn. “Mẹ sắp lại giùm con 
    đi”