Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Nghệ thuật sống

Nhị Tường dịch


 

Giây phút quyết định của các bậc làm cha làm mẹ đã đến:

THỜI KHẮC ĐỂ NÓI “CHUYỆN ẤY”

Bret Lott

Nhị Tường dịch (từ Reader’s Digest)

 

“Lũ con trai thành nhộng ở vào độ tuổi 15”, một ngày nọ, Zeb, đứa con trai lớn của tôi, đã nói một cách công nhiên sau khi ở trường về.

“Lũ con trai làm sao?, tôi hỏi.

“Thành nhộng”, nó trả lời. “Giọng nói của bạn thay đổi. Bạn sẽ có râu”. Nó dừng lại. “Một cô giáo từ trường y đã nói chuyện với lớp con hôm nay”

Khi đó tôi nhớ lại một tháng trước đây, nó đã về nhà và nói với chúng tôi về sự biến thái của loài bướm, quá trình diễn biến của những con sâu trở thành những sinh vật biết bay kỳ diệu.

Cố nín cười, tôi nói:

-“Ý con muốn nói là “tuổi dậy thì” có phải không?

- Vâng, chính thế!”

-“Nhộng”, tôi nói, “hay đấy”

- “Thực sự, đó là một ý nghĩ khá thú vị về những gì đang xảy ra đấy”, Melanie, vợ tôi chen vào.

Zeb, lên mười, hiểu biết về tính dục nhiều hơn tôi ở vào độ tuổi ấy. Tôi chắc chắc điều đó bởi vì tôi và Melanie bàn nhau sẽ nói “chuyện ấy” với Zeb. Chúng tôi quyết định kể cho nó nghe sự thật  những đứa bé ra đời.

Chúng tôi bảo Jack, đứa em trai bảy tuổi của Zeb, nó có thể xem ti vi trong phòng ngủ của chúng tôi, nhằm mục đích có thể bảo đảm sự riêng tư của chúng tôi trong nhà bếp. Sau đó chúng tôi lấy ra một bản “Những vấn đề cơ bản trong thân thể con người” và Zeb ngồi với chúng tôi tại bàn ăn.

“Có một vài điều bố mẹ muốn nói với con trước khi con biết điều ấy ở trường”, Melanie nói.

Zeb khoanh tay và nhìn chằm chằm vào chúng tôi với một dáng vẻ mà mỗi khi có vấn đề ngờ vực nào đó: hai mắt khép hờ, chiếc cằm dưới nghếch lên.

“Con có biết những em bé đến từ đâu không?”, Melanie tiếp tục.

“Có”, nó đáp vội vã. “Con biết”. Tay khoanh lại chặt hơn.

“Từ đâu?” Tôi hỏi. Tôi cười và cố làm dịu đi giọng điệu chất vấn.

Nó nhún vai.

“Bố mẹ muốn giải thích điều đó với con để nếu bạn bè con ở trường có nói điều gì đó sai lệch thì con không nhầm lẫn”. Melanie nói rồi chầm chậm quay sang tôi: “Nào, Bret?”

Tôi hít một hơi dài, nuốt nước bọt và quay sang Zeb.

Nó đưa tay lên bịt chặt tai lại.

 

Tôi nhớ một đêm nọ khi hỏi mẹ trong bữa ăn tối: “Em bé từ đâu mà có?” Lúc đó tôi chín tuổi và thu nhặt được chuyện ấy từ ngoài đường. Tôi không bao giờ quên được phản ứng của bố tôi lúc đó.

“Này!” Bố la lên, một tay cầm dao, tay kia cầm nĩa, nhoài người về phía tôi. “Không được nói chuyện đó!”

Tôi không còn là đứa con nít. Đó là những gì mà bố đã nói.

Mẹ bảo vệ tôi, mẹ nói: “Nó chỉ mới hỏi thôi mà!”

Bố ngồi ngay ngắn trong ghế của ông. Bốn đứa trẻ chúng tôi đang nhìn vào bố, chờ đợi. Khi đó ông đặt nĩa và dao vào miếng thịt lợn trên đĩa. “Nào, bây giờ không phải lúc. Điều đó bất lịch sự lắm”.

Tôi đã không biết được “chuyện ấy” mãi đến bốn năm sau. Vào thời đó tôi và một vài người bạn đã thêu dệt nên một khái niệm mơ hồ từ những cuộc bàn cãi và đùa giỡn lộn xộn về những tờ nhăn nhúm xé ra từ tạp chí Playboy.

Thế rồi một ngày nọ mẹ bỗng nói với tôi: “Con và bố cần nói với nhau một chuyện”. Bố nhìn mẹ, nuốt nước bọt và nói với tôi, “đi nào” và dẫn tôi vào phòng ngủ của bố mẹ.

Bố ngồi trên giường. Mắt bố không nhìn vào mắt tôi. Bố để tay lên đùi, giơ lên rồi hạ xuống. “Nào” bố nói “được rồi”.

Tôi chưa bao giờ thấy bố như thế này: yếu đuối và bất lực. Vì vậy, để làm cho tình thế thêm căng thẳng, tôi nói: “Nói đi bố, con nghe đây”

Bố nhìn tôi “Nào, con muốn biết điều gì?”

Tôi nhún vai, để cho câu hỏi rơi vào khoảng không giây lát trước khi trả lời, “Con đã biết hết rồi”

“Vậy à”. Bố nói và thở ra. “Tốt. Thế là tốt”. Lúc đó bố cười. Một nụ cười khoan khoái, đồng tình mà tôi chưa nghe thấy bao giờ.

“Chuyện ấy” đã đến với tôi như thế. Nó chẳng cho tôi điều gì, ngoài một khái niệm mơ hồ và vẻ yếm thế của bố.

 

Zeb bỏ tay xuống khi chúng tôi đem ra những biểu đồ và hình ảnh, mắt nó mở to dán vào những tấm ảnh. Tôi không nhớ chúng tôi đã nói gì ngoài những chữ sắp hàng theo thứ tự hình ảnh thực tế.

Cuối cùng Zeb đã bật cười. Đó là tiếng cười giống như tiếng cười trước đây mà bố chia sẻ với tôi, tiếng cười của sự thư thái khi chia sẻ được sự bí mật to tát này: tình dục.

Chúng tôi kết thúc vấn đề bằng cách cho Zeb biết sự thật lớn lao nằm sau tất cả mọi điều ấy: đó là tất cả những tinh hoa của tình yêu và sự tôn trọng. Chúng tôi nói với nó đâu chỉ là một phần của những gì mang ý nghĩa vợ chồng. Tình dục là một hoạt động thiêng liêng, một món quà mà Thượng đế ban tặng thể hiện thông qua tình yêu nhằm giữ gìn cho đời sống hôn nhân vững bền.

Giờ đây Zeb đã biết sự thật, và đó là cách tốt nhất.

SỰ bí mật của “chuyện ấy” cũng bộc lộ dần dần với chính tôi và ngay trong cuộc hôn nhân của riêng tôi. Một buổi chiều, chúng tôi đang ở trên xe lùi ra đường lộ.

“Đợi một chút” Melanie nói “chiếc kính râm của em…”. Tôi dừng xe lại, nàng trèo xuống và đi thẳng về phía cửa trước. Có một cái gì đó trong cách xõa tóc của nàng và trong cái gáy mềm mại, đã làm tôi thốt lên: “Mẹ đẹp thật!”

Lũ trẻ yên lặng sau lưng tôi. Cuối cùng Zeb nói: “Vâng”

Rồi đến giọng nói của Jake: “Ông xã, ông xã”. Tôi xoay người lại nhìn nó. Nó đang toe toeát cười: “Ô, em yêu!

Tôi cố nín cười và hỏi: “Con nghe được ở đâu thế?”

“Từ bạn con, Garrett”, Jake trả lời và vẫn còn cười. “Nó luôn nói như thế về Sarah và Elizabeth”

Tôi lắc đầu. Nửa muốn lùi xe, nửa muốn đi.

 (Tạp chí Kiến Thức Ngày Nay số 307)

Nhị Tường dịch

 


Nghệ thuật sống


Home

Khởi đăng: 20/4/2002 - Cập nhật: 13/10/2011