
TÂM SỰ MỘT NGƯỜI CHA
By David Zinman
Trên bậu cửa, tôi nhìn kỹ khuôn mặt đứa con trai 23
tuổi của tôi, Daniel, chiếc ba lô sau lưng.Chúng tôi đang chào từ biệt nhau.
Trong vài giờ tới, nó sẽ bay đến Pháp. Nó sẽ ở đó ít nhất là một năm để học
một ngoại ngữ khác và những bài học trường đời trong một đất nước khác.
Đây là
thời kỳ quá độ trong cuộc đời của Daniel, một nẻo đường, một bước đi từ
trường cao đẳng vào thế giới của những người lớn. Tôi muốn nói với con vài
lời nhiều ý nghĩa trọng đại vào giây phút ấy. Nhưng không một lời nào được
thốt ra. Không một âm thanh nào phá tan sự im lặng của ngôi nhà bên bờ biển.
Ngoài kia, tôi có thể nghe tiếng ríu tít của những con hải âu bay lượn vòng
trên bãi biển ở Long Island. Còn trong nhà, tôi đứng chôn chân, nhìn sâu vào đôi
mắt của con trai.
Có cái gì
đó thật khó khăn mà tôi biết đây không phải là lần đầu tôi đã để những phút
giây như thế trôi qua. Khi Daniel lên năm, tôi đưa con đến trạm xe buýt
trong ngày đầu tiên nó đi nhà trẻ. Tôi cảm thấy con nắm chặt tay tôi khi
chiếc xe buýt lượn ở khúc quanh, đôi gò má con ửng đỏ khi chiếc xe búyt dừng
lại. Nó nhìn tôi, hệt như lúc này.
Mọi việc
sẽ như thế nào hở Bố? Con có thể làm gì? Con sẽ không sao chứ? Và thế rồi nó
bước những bước lên xe và mất hút vào bên trong. Và chiếc xe chạy đi. Và tôi
vẫn không nói gì.
Một thập
niên sau đó, một cảnh tương tự lại diễn ra. Cùng với mẹ nó, tôi lái xe đưa
nó đi đến Trường Cao đẳng William và Mary ở Virginia. Đêm đầu tiên, nó ra
ngoài với bạn học mới, và khi nó gặp chúng tôi sáng hôm sau, nó đã ốm. Nó
suy sụp với bệnh viêm amidan, nhưng khi đó chúng tôi không hề biết. Chúng
tôi nghĩ là nó đã quá chén.
Trong
phòng nó, Dan nằm dài trên giường khi tôi chuẩn bị quay về nhà. Tôi cố nghĩ
một điều gì đó để mang đến cho con sự động viên và lòng tự tin khi nó bắt
đầu một giai đoạn mới của cuộc đời. Một lần nữa, ngôn từ đã đánh bại tôi,
tôi lẩm nhẩm điều gì đó đại loại như: “hy vọng con sẽ cảm thấy khoẻ hơn,
Dan" Và tôi ra về.
Bây giờ
đây, khi tôi đứng trước nó, tôi nghĩ đến những cơ hội đã mất đi ấy. Đã bao
nhiêu lần tất cả chúng tôi đã để những cơ hội ấy trôi qua. Một đứa con trai
tốt nghiệp, một đứa con gái lập gia đình. Chúng tôi đã nói với nhau những
lời sáo mòn nhưng không tìm thấy một giây phút tĩnh lặng để nói những gì
thật ý nghĩa đối với chúng tôi. Hay là những gì chúng nó có thể sắp phải đối
phó trong những năm dài sắp tới.
Những năm
đã trôi qua nhanh làm sao. Daniel sinh ra ở New Orleans, LA năm 1962, chậm
biết đi, chậm biết nói và đẹt. Nó nhỏ bé nhất trong lớp, nhưng nó nhiệt
tình, sôi nổi, hòa đồng với bạn và rồi trở thành một vận động viên xuất sắc.
Bóng chày
đã cho nó một thách thức sớm nhất. Nó là một vận động viên bóng chày nổi bật
trong liên đoàn thiếu niên, và cuối cùng, như một lão tướng ở trường trung
học, và ở trường đại học đã giành chiến thắng 5/2. Khi tốt nghiệp, huấn
luyện viên đặt tên Daniel cho người chơi xuất sắc nhất.
Giờ phút
tươi đẹp nhất của nó đó là một buổi triển lãm khoa học thực hành. Nó tham dự
buổi triển lãm với một mô hình hoạt động của hệ thống tuần hoàn. Mô hình
trông thô thiển và đơn sơ, đặc biệt là khi so sánh với những kiểu mẫu hiện
đại, lấp lánh và bắt mắt của những học sinh khác. Vợ tôi, Sara cũng cảm thấy
ái ngại cho nó.
Khi phát
hiện ra những đứa trẻ khác không tự mình làm bài tập – cha mẹ chúng đã làm
những mô hình này. Và khi ban giám khảo khảo sát một vòng, họ thấy những đứa
trẻ khác không thể trả lời câu hỏi. Daniel đã trả lời từng người. Khi quyết
định trao huy hiệu Albert Einstein cho người xuất sắc nhất, họ đã chọn nó.
Lúc Daniel
rời trường cao đẳng, nó đã cao hơn hai mét và nặng 70kg. Cơ bắp vạm vỡ và
điều kiện thể trạng rất tốt nhưng nó từ bỏ môn bóng chày, đánh gôn để học
văn học Anh. Tôi rất tiếc là nó đã không phát huy năng khiếu thể thao nhưng
lại rất tự hào vì nó đã có một quyết định trưởng thành như vậy.
Một ngày
nọ tôi nói với Daniel rằng nỗi thất bại to lớn trong đời tôi đó là tôi đã
không dành một hoặc hai năm để đi du lịch sau khi tốt nghiệp đại học.
Đó là một
cách tốt nhất, đối với cách suy nghĩ của tôi, mở rộng chính mình và phát
triển tầm nhìn về cuộc sống.
Daniel đã
nghĩ về điều này. Những đứa bạn cùng hòai bão của nó đã nói rằng nó sẽ vô
vọng khi hoãn lại việc hành nghề của mình quá lâu. Nhưng nó khẳng định là
điều đó không phải là quá điên rồ. Sau khi tốt nghiệp, nó làm việc như một
bồi bàn ở trường cao đẳng, nhân viên bưu tín ở Boston và làm thợ sơn nhà ở
Point Lookout. Với số tiền kiếm được nó đủ để đi Paris.
Cái đêm
trước khi nó đi, tôi đã trằn trọc trên giường. Tôi muốn tìm điều gì đó để
nói, nhưng không có gì trong đầu cả. Tôi nghĩ, có lẽ không cần phải nói gì.
Không
phải là vấn đề khi trong hành trình của cuộc đời, một người cha không bao
giờ nói cho con trai mình biết ông ta nghĩ gì về nó? Nhưng khi tôi đứng
trước Daniel, tôi biết đó là một vấn đề. Cha con tôi thương nhau. Tuy nhiên
tôi luôn hối tiếc không bao giờ nghe nó bày tỏ những cảm xúc thành lời và
không bao giờ có một hồi ức nào về giây phút đó. Bây giờ đây, bàn tay tôi
toát mồ hôi và cổ họng tôi nghẹt lại. Tại sao quá khó để nói cho con trai
mình những điều gì từ trong trái tim. Miệng tôi khô bỏng, và tôi biết tôi có
thể chỉ thốt ra vài lời rõ ràng.
“Daniel”,
tôi nói “Nếu buộc phải chọn lựa, bố vẫn chọn chính con”
Đó là tất
cả những gì tôi có thể nói. Tôi không chắc nó hiểu tôi muốn nói gì, thế rồi
nó tiến đến và vòng tay ôm tôi. Trong giây phút đó, cả thể giới và mọi người
xung quanh biến mất, chỉ có Daniel và tôi trong ngôi nhà bên bờ biển.
Nó đang
nói gì đó, nhưng mắt tôi mờ đi và tôi không thể hiểu nó đang nói gì. Tất cả
những gì tôi có thể nhận biết đó là râu đã lún phún trên cằm nó khi chạm vào
mặt tôi. Và thế rồi giây phút đó cũng kết thúc. Tôi lại đi làm và Daniel rời
đi vài giờ sau đó với bạn gái.
Chuyện đó
đã cách đây 7 tuần, và tôi nhớ đến nó khi đi bộ dọc trên bờ biển vào những
ngày cuối tuần. Cách hàng ngàn dặm xa, đâu đó bên kia bờ biển xa của những
con sóng đại dương đang vỗ, nó có thể đang vội vã băng ngang qua đại lộ
Saint Germain, hoặc xuyên qua hành lang ẩm mốc của Louvre, hoặc chống cằm
nơi quán cà phê Left Bank.
Những gì
tôi nói với Daniel sao vụng về và sáo rỗng. Như không có nói gì hết. Tuy
nhiên, đó chính là hết thảy.
Từ
www.thecolumnists.com
Nhị Tường
dịch
|