Mẹ tôi ra đi vào cơi vĩnh hằng khi tôi 20 tuổi. 
    Điều đó quả là một cú đấm thật sự của cuộc đời mà lần đầu tiên tôi phải hứng 
    lấy. Khi đó, tôi đă nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ hồi phục nữa. Nhưng rồi, 
    sau nhiều tháng trôi qua, tôi dần dần nguôi ngoai. Sau mùa xuân, trong sự 
    hồi sinh diệu kỳ của tự nhiên, nỗi đau đớn trong tôi dịu đi, và rồi tôi lại 
    t́m thấy được niềm vui.
    Mới đầu, tôi thường đến nghĩa 
    trang mà ḷng nặng trĩu. Nhưng rồi, ngạc nhiên thay, tâm trí tôi đă không 
    c̣n đeo đuổi theo những ư nghĩ ảm đạm về những điều đau khổ nữa. Tôi đă vượt 
    qua những hồi ức đau thương bằng cách chăm sóc và trang hoàng cho ngôi mộ 
    những bông hoa rực rỡ.
    Nhiều năm qua đi. Tôi không c̣n 
    ở Kaposvar, Hungari, một khu phố nơi tôi sinh ra và sống cả một thời tuổi 
    thơ nữa. Các anh chị tôi cũng thế. Chúng tôi chỉ cùng nhau trở về và đến 
    nghĩa trang vào ngày giỗ, đặc biệt là vào ngày lễ Các Linh Hồn.
    Cha tôi sống với tôi nhiều năm 
    sau đó cho đến khi tôi trưởng thành. Tuổi thọ của cha đă bù đắp cho sự ra đi 
    quá sớm của mẹ. Giờ đây, khi cha cũng đă yên nghỉ, tôi càng siêng năng đến 
    nghĩa trang hơn. Vào những ngày nắng đẹp, nếu có thể được là tôi luôn đến 
    thăm cha mẹ thân yêu. Khi tôi chăm sóc mộ phần của cha mẹ, tôi như lại được 
    sống với họ trong ư nghĩ. Sự yên tĩnh nơi đây tỏa ra sự b́nh yên và thanh 
    thản.
    Tôi thường nh́n những người bận 
    rộn chăm sóc phần mộ của thân nhân họ và tự hỏi không biết họ đang để tang 
    cho ai. Tôi không biết họ, nhưng không hiểu sao, tôi cảm tưởng họ là anh em 
    ruột thịt với ḿnh.
    Một ngày nọ tôi chợt chú ư đến 
    một nấm mộ khiêm tốn nằm khuất sau phần mộ của cha mẹ tôi. Nấm mộ ấy nằm 
    khiêm nhuờng giữa những ngôi mộ lộng lẫy bằng đá cẩm thạch, đá hoa cương, 
    rực rỡ khác. Chính cái vẻ khiêm nhường ấy lại gây nên sự chú ư. Những cây 
    hoa thường xuân bao phủ chung quanh, nấm mộ chỉ được trang trí đơn giản với 
    một chiếc thập giá bằng gỗ trên có khắc một cái tên bằng ḍng chữ màu đồng 
    cho biết người nằm dưới mộ chỉ sống đến 22 tuổi. Bất cứ khi nào đi ngang qua 
    đấy, nh́n nấm mộ được chăm sóc gọn ghẽ là mỗi lần trí tưởng tượng của tôi 
    lại gợi nên những h́nh ảnh về một thiếu phụ bí ẩn nào đó sống cả cuộc đời 
    chỉ có 22 năm.
    Có lần, tôi thấy một ông già đi 
    ra từ nơi đó. Tôi cho rằng có lẽ ông đă đến thăm người vợ của ḿnh. Vào năm 
    1996, tôi đang chuẩn bị cho ngày lễ Các Linh Hồn tại nghĩa trang, một lần 
    nữa tôi lại gặp ông đang chăm sóc cho nấm mộ. Dáng cao gầy, lưng hơi c̣ng, 
    tuổi trung niên của ông chắc đă qua lâu lắm rồi. Chúng tôi chào nhau và tiếp 
    tục công việc của ḿnh. Thỉnh thoảng tôi lại liếc trộm ông. Khi tôi nhận ra 
    ông không có thứ ǵ để xới cỏ, tôi ngỏ ư cho mượn và ông rất vui vẻ nhận 
    lấy. Sau đó, chúng tôi dễ dàng bắt chuyện với nhau. Tôi hỏi ông vể người 
    dưới mộ. Ông kể rằng:
    "Mẹ tôi đấy. Bà đă qua đời khi 
    c̣n rất trẻ, vào năm 1912, khi tôi chỉ mới được 1 tuổi rưỡi. Tôi gần như 
    không biết mặt bà. Tôi đă làm cho bà chiếc thập giá và những ḍng chữ đấy.
    Rồi ông lại tiếp tục: "Không có 
    ai đến thăm ngôi mộ này ngoài tôi, v́ tôi là đứa con duy nhất của bà. Mẹ tôi 
    mất v́ bệnh viêm phổi. Cha tôi cưới vợ khác, mẹ kế tôi chỉ chăm sóc cho 
    những đứa con riêng của bà ấy, những đứa em kế của tôi. V́ vậy lúc đó tôi 
    luôn luôn t́m tới đây với mẹ tôi, khi vui cũng như khi buồn. Sau đó, cuộc 
    đời đưa đẩy tôi ra mặt trận, nhưng tôi không bao giờ quên ngôi mộ này. Những 
    người khác có ngôi nhà thân thương của họ c̣n tôi th́ có ngôi mộ này. Tôi 
    luôn luôn trở về ngôi nhà thân yêu này.
    "Nhiều năm qua đi, càng lúc tôi 
    càng khó có thể đến đây, thế nhưng chừng nào đôi chân tôi c̣n có thể mang 
    tôi đi được, tôi nhất định phải đến thăm mẹ tôi, ít nhất là hai lần mỗi năm. 
    Giờ đây tôi đă quá 80 rồi, nào ai biết được tôi c̣n có thể làm công việc này 
    bao lâu nữa."
    Tôi lắng nghe, lặng người đi. 
    Mắt tôi mờ đi v́ đẫm lệ khi tôi chợt nhận ra rằng tôi chưa từng thấy một 
    t́nh yêu nào vô bờ bến đến như vậy. Tôi nghĩ 
    cuộc đời tôi may mắn biết bao, 
    bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể t́m kiếm và lấy ra từ kho tàng kư ức của 
    ḿnh những h́nh ảnh, lúc vui cũng như lúc buồn đă ràng buộc giữa tôi với cha 
    mẹ bằng hàng ngàn sợi dây liên lạc. C̣n với ông, kư ức nào có thể nương náu 
    trong ông già đa cảm này? Có lẽ chỉ là một khuôn mặt nhạt nḥa trên tấm ảnh 
    cũ đă phai mờ của mẹ ông.
    Ắt hẳn phải là một sự gắn bó 
    thật thâm sâu, trong suốt cả cuộc đời thật dài ấy, mới có thể thôi thúc ông 
    cứ măi đến thăm nơi an nghỉ của người mẹ trẻ mà ông chưa bao giờ thật sự tận 
    hưởng được t́nh mẫu tử nơi bà, ngoài những cảm giác luôn thiếu thốn và khát 
    khao t́nh mẹ.
    Chúng tôi nói lời chia tay. Tôi 
    bước đi, đầy xúc động, v́ biết ḿnh vừa nhận được một món quà vô giá về một 
    t́nh yêu thương chung thủy và bất diệt, đă gắn bó một người đàn ông giản dị 
    mà cao cả, với mẹ ḿnh.
    Trên đường về tôi cứ nghĩ đến 
    câu chuyện của ông già. Tôi tâm niệm rằng nếu khi nào có cỏ dại mọc trên 
    phần mộ láng giềng ấy, tôi cũng chăm sóc nấm mộ ấy như những ngôi mộ của cha 
    mẹ tôi. Chính khi đó, từ trên trời cao _nơi mà cuối cùng đứa trẻ đă có tuổi 
    sẽ gặp lại người mẹ trẻ của ḿnh _ người bạn nhân hậu của tôi chắc chắn sẽ 
    nhận thấy sự chăm sóc ấy. 
    
    Reader’s Digest 1999