Cứ mỗi tháng tư, tôi lại rơi vào một nỗi băn khoăn 
    cố hữu, đó là không biết mùa xuân mới liệu có thể như  mùa xuân rồi hay 
    không. Cảnh vật trông như hoang phế, từ bầu trời, những ngọn đồi đến các 
    cánh rừng tuyền một màu xám, giống như  nước sơn lót trên vải của những bức 
    tranh nghệ thuật khi chưa thành kiệt tác. Tâm hồn tôi cũng tàn tạ như thế cứ 
    mỗi mùa tháng Tư tuyết phủ kể từ lần đầu tiên tôi đến Maine cách đây 15 năm. 
    "Hăy chờ đợi". Một người hàng xóm nói. "Một sớm mai thức giấc bạn sẽ thấy 
    mùa xuân ở ngay bên cạnh"
    Và lạ chưa 
    ḱa, vào ngày 3 tháng 5 năm đó tôi tỉnh giấc bàng hoàng trước một màu xanh 
    biếc rực rỡ như ánh điện mà mùa xuân chỉ đơn giản là nhấn nút công tắc. Bầu 
    trời, những ngọn đồi và các cánh rừng khoe những sắc màu xanh tươi. Những 
    chiếc lá non đâm chồi nẩy lộc, lũ chimsẻ t́m đến kiếm mồi và những đóa thủy 
    tiên đang tận tụy vươn ḿnh cung hiến hương sắc.
    Thế mà, có 
    một gốc táo già, nó ngự trị trên phần đất cằn cỗi của nhà người hàng xóm. Nó 
    chẳng thuộc về ai và v́ vậy nó thuộc về mọi người. Cội táo già tối tăm với 
    những cành nhánh vươn dài và ngoằn ngoèo không ai cắt tỉa. Mỗi mùa xuân nó 
    ra hoa ngập cành đến nỗi không gian thấm đẫm mùi hương táo. Khi lái xe ngang 
    qua cây táo, tôi có cảm giác như đang đi vào trong một khung trời khác, như 
    một đứa trẻ đang lướt trên sóng nước.
    Cho đến 
    cuối năm ngoái, tôi vẫn nghĩ ḿnh là người duy nhất nhận thấy cội táo này. 
    Thế là một ngày nọ, trong một cơn ngẫu hứng mùa xuân, tôi xuất quân với cái 
    kéo tỉa và nhảy lên cắt một vài nhánh cây vô tổ chức. Tôi vừa đến bên dưới 
    cội táo th́ những người hàng xóm đă mở cửa và đứng ngay trước cổng nhà của 
    họ. Đấy là những người tôi chỉ biết qua loa và hiếm khi nói chuyện, thế mà 
    bỗng dưng tôi như người khách không mời tự ư bước vào khu vườn của họ. 
    Người hàng 
    xóm bên căn nhà di động phát biểu trước tiên: "Anh sẽ không chặt cây táo này 
    chứ?". Cô hỏi với vẻ lo lắng. Một người khác rúm người khi tôi tỉa rớt một 
    nhánh cây. "Đừng chặt nó lúc này", Anh ta vội nói.
    Chẳng bao 
    lâu già nửa hàng xóm đă đến bên tôi dưới gốc táo già. Hốt nhiên tôi nhận ra 
    rằng ḿnh đă từng sống ở đây năm năm trời mà giờ đây mới biết được tên của 
    mọi người, nghề nghiệp của họ và họ đă sống qua mùa đông như thế nào. Điều 
    đó như thể cội táo già nua kia đă tụ họp chúng tôi dưới tàng cây của ḿnh 
    với hai mục đích: thắt chặt t́nh hàng xóm và sẻ chia điều kỳ diệu của trời 
    xuân. Tôi không thể không nhớ đến những lời thơ của Robert Frost: 
    "Hàng 
    cây khép chặt, những nụ chồi non, nao ḷng tạo hóa, nở bừng xuân xanh"
    Sự nồng ấm 
    của người này lan sang người khác. Cho đến một ngày tôi chợt gặp một người 
    hàng xóm trong cửa tiệm. Anh nói mùa đông này sao dài quá, và than rằng đă 
    lâu rồi không được nói chuyện hoặc gặp một người hàng xóm nào cả. Những ư 
    nghĩ  nào đó chợt hiện trong đầu, anh nh́n tôi và nói: "Chúng ta cần phải 
    tỉa cây táo đó lần nữa" 
    (Từ Reader’s Digest)