nh rể tôi mở ngăn kéo hộc tủ của chị tôi
và lấy ra một gói giấy lụa. Anh nói: “Đây là một cái jupe lót.”. Anh mở
gói giấy ra và trao chiếc váy cho tôi. Nó được làm bằng lụa trông rất
thanh nhă với những hoa văn được thêu bằng tay tỉ mỉ. Mẩu giấy ghi giá
tiền khá đắt vẫn c̣n đính trên đó. “Jan đă mua cái này cách đây khoảng 8
hoặc 9 năm, khi anh chị lần đầu tiên đến Nữu Ước. Cô ấy không bao giờ mặc
nó. Cô ấy để dành cho một dịp đặc biệt nào đó. Ừ nhỉ, có lẽ là để dành cho
dịp này…”. Anh lấy cái váy từ tay tôi và bỏ chung với những áo quần khác
mà chúng tôi sắp mang đến chỗ dịch vụ tang lễ. Bàn tay anh đặt chiếc váy
mềm mại đó một lúc, thế rồi anh đóng sầm ngăn kéo lại và quay sang tôi:
“Đừng bao giờ em để dành bất cứ thứ ǵ cho một dịp đặc biệt nào hết. Từng
ngày em đang sống đă là một cơ hội đặc biệt rồi”.
Tôi nhớ măi những lời này trong suốt lễ
tang, và trong những ngày tiếp theo đó khi giúp anh và lũ cháu thu xếp
những công việc trong nhà sau cái chết đột ngột của chị tôi. Tôi nghĩ về
những lời này trên chuyến bay từ Midwestern, nơi gia đ́nh chị tôi sống, về
đến California. Tôi nghĩ về tất cả những điều mà chị tôi chưa từng được
nghe, được thấy hoặc được làm. Tôi nghĩ về những điều chị tôi đă từng làm
mà không nhận ra sự đặc biệt của nó. Tôi nghĩ về những lời nói của anh rể
và những lời nói ấy đă thay đổi cuộc đời của tôi.
Tôi bớt thời gian trong việc lau chùi
bụi bặm và dành nhiều th́ giờ trong việc đọc sách. Tôi ngồi nơi bàn và
chiêm ngưỡng cảnh quan trước mặt và không c̣n phiền muộn v́ cỏ dại mọc cao
trong vườn. Tôi dành nhiều thời gian cho gia đ́nh, cho bạn bè và bớt thời
gian họp hành. Bất cứ lúc nào, cuộc sống luôn là để cho ta tận hưởng chứ
không phải để chịu đựng. Giờ đây tôi đang nhận thức được điều đó và đón
nhận từng giây phút của cuộc sống.
Tôi đă không “để dành” thứ ǵ; chúng tôi
sử dụng những đồ sứ và pha lê cho những dịp b́nh thường nhất với những
bông hoa trà mới nở. Tôi mặc những chiếc áo đẹp để đi chợ nếu tôi thích.
Trông tôi có vẻ rất giàu có khi có thể trả 28 đô la rưỡi cho một cái túi
đồ tạp phẩm nhỏ xíu mà không hề nhăn mặt.
Tôi không để dành nước hoa đắt tiền cho
những lễ hội đặc biệt nữa. Những nhân viên các cửa hàng, những người thu
ngân trong ngân hàng cũng như những bạn bè ở lễ hội đều được tận hưởng
cùng một mùi nước hoa đắt tiền ấy
Cái từ ngữ “ngày đẹp nên” hay là “một
ngày nào đó” đă không c̣n nằm trong vốn từ của tôi nữa. Nếu có điều ǵ
xứng đáng được nghe, nh́n hoặc làm th́ tôi sẽ muốn nghe, chiêm ngưỡng và
thực hiện ngay giờ đây. Nếu có điều ǵ đó không kịp làm, tôi bực ḿnh v́
tôi biết thời gian của ḿnh có giới hạn. Bực ḿnh bởi v́ tôi đă hoăn lại
cuộc thăm viếng những người bạn tốt vào một ngày nào đó; bực ḿnh v́ tôi
đă không viết những lá thư mà tôi lại dự định viết vào một ngày nào đó;
bực ḿnh v́ đă không nói với chồng và con gái của tôi là tôi yêu họ đến
nhường nào. Tôi cố gắng hết mức để không phải chần chừ, hoăn lại và hoặc
để dành lại điều ǵ nếu nó mang lại nụ cười và sự rạng rỡ cho cuộc sống
của chúng tôi. Và, mỗi b́nh minh, khi thức giấc, tôi đều nói với chính
ḿnh, đây là dịp đặc biệt. Từng ngày, từng phút, từng hơi thở, thật sự là
…một món quà của cuộc sống
Nhị Tường dịch
từ Inspirational Stories