|   
    MẸ VÀ CON GÁI  by 
    Patricia Bunin 
 
    "Mẹ sẽ không quên mang 
    theo cái cối xay khoai chứ mẹ?" Tôi hỏi qua điện thoại sau khi thông báo với 
    mẹ tôi phải chuẩn bị đi mổ vú. Ngay ở cái tuổi tám mươi hai và một khoảng 
    cách xa ba ngàn dặm, mẹ vẫn biết tôi muốn nói ǵ: món xúp khoai tây nghiền.  
    Đó là món mẹ từng làm mỗi khi tôi đau ốm hoặc 
    gặp chuyện rủi ro khi tôi c̣n thơ bé_ món này được dọn trong một cái chén 
    với một cái muỗng tṛn trịa xinh xắn. Nhưng thuở đó tôi luôn là một đứa trẻ 
    may mắn và ít khi đau ốm. Hầu như tôi hiếm khi phải dùng đến món khoai tây 
    nhuyễn hoặc thuốc men. Lần này tôi ốm nghiêm trọng. 
    Đáp chuyến bay nửa đêm từ Virginia, Mẹ trông 
    vẫn tươi vui như mọi ngày khi bà bước vào cửa chính nhà tôi ở California vào 
    ngày sau khi tôi từ bệnh viện trở về. Tôi gần như không thể nhướng mắt lên 
    nỗi, nhưng điều cuối cùng tôi nh́n thấy trước khi rơi vào giấc ngủ đó là mẹ 
    mở những gói hành lư và và lấy ra cái cối xay khoai tây đă 60 tuổi. Một món 
    quà kỷ niệm mẹ nhận trong ngày cưới, cái tay cầm bằng gỗ đă sứt mẻ và có 
    nhiều kỷ niệm gắn bó trong những năm ṛng. 
    Mẹ đă nghiền khoai tây căn bếp nhà tôi vào 
    cái ngày mắt tôi đẫm lệ nói cho bà biết tôi phải trải qua xạ trị. Mẹ đă đặt 
    chiếc cối xay xuống và nh́n thẳng vào mắt tôi. “Bất cứ lúc nào mẹ cũng sẽ ở 
    cạnh con”. Mẹ nói. “Không có ǵ quan trọng hơn trong đời mẹ là phải làm cho 
    con khỏe mạnh”. Tôi luôn nghĩ rằng ḿnh là người bướng bỉnh trong gia đ́nh 
    nhưng những năm tháng sau đó tôi mới nhận ra chính ḿnh. 
    Mẹ khẳng định rằng tôi không thể chết trước 
    mẹ. Mẹ d́u tôi đi bộ trong nhà thậm chí cả khi tôi không thể đi xa hơn mươi 
    bước. Mẹ nghiền nát những viên thuốc và bỏ vào trong mứt, bởi v́ cho dù là 
    đă ở tuổi trung niên, đă có một đứa con gái cũng đă trưởng thành, tôi vẫn 
    không thể nào nuốt được viên thuốc khá hơn ngày tôi c̣n là một đứa trẻ. 
    Khi tóc tôi bắt đầu rụng, mẹ mua cho tôi 
    những chiếc mũ rất ngộ nghĩnh xinh xắn. Mẹ ướp gừng để tôi được ấm bụng và 
    ngồi bên cạnh tôi những đêm tôi không ngủ được. Mẹ bón cho tôi từng th́a 
    trà. 
    Khi tôi nằm xuống, mẹ vẫn ngồi cạnh. Khi mẹ 
    nằm xuống th́ tôi ắt hẳn đă ngủ. Mẹ không bao giờ để tôi trông thấy điều đó. 
    Và cuối cùng, tôi b́nh phục. Tôi trở lại với trang viết của ḿnh. 
    Tôi đă khám phá ra rằng Ngày lễ Mẹ không chỉ 
    là ngày chủ nhật nào đó của tháng Năm, mà là mọi ngày trong cuộc đời khi ta 
    có một người mẹ yêu thương bên cạnh ḿnh Từ  
    http://www.chickensoup.com/books/ 
    Nhị Tường 
dịch |