Mọi
thứ đều có hai mặt.
Bobbie Probstein
Sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi đã rất cố gắng để chứng tỏ mình vẫn mạnh khỏe
và năng nổ. Khi thời tiết chưa chuyển sang lạnh giá, mỗi buổi sáng, ông bơi
một mạch quanh hồ. Mỗi ngày - bất kể ông cảm thấy cơ thể như thế nào- ông
bơi nhiều hơn ngày hôm trước một vòng, chỉ để chứng tỏ rằng mình luôn luôn
có khả năng tiến tới. Cứ mỗi vài ngày ông lại báo cáo một kỷ lục bơi mới cho
tôi với giọng đầy tự hào. Tôi sẽ thiệt thà trả lời "Chao ôi, Bố, con
không biết là con có thể bơi nhiều như vậy không nữa!"
Vào lúc gần tám mươi, mặc dù vẫn bơi và làm việc sáu ngày trong tuần, bố tôi
đã có sự suy giảm đáng kể trong sức khỏe và năng lực. Lúc tám mươi mốt tuổi,
sức khỏe ông đã kém và phải nghỉ dưỡng, ông giả vờ như không cần phải dựa
một cách nặng nề vào tôi để giữ thăng bằng khi chúng tôi đi dạo, và tôi cũng
vờ như không nhận ra điều đó. Trí óc ông vẫn minh mẫn nhưng bệnh tim mạch và
chứng viêm khớp đã làm ông gục ngã. Một ngày nọ ông bảo, “Trong trường hợp
phải cấp cứu bố không muốn giữ lại sự sống bằng bất kỳ một phương tiện đặc
biệt nào, bố đã ký giấy cam kết điều này để nó được thực hiện”. Ông nở một
nụ cười từ hòa và nói: “Bố đã từng hưởng hạnh phúc khi có người vợ, người
con như mẹ và con, bây giờ bố đã sẵn sàng ra đi”. Không đầy một tháng sau
đó, ông bị lên cơn đau tim. Trong phòng cấp cứu, một lần nữa ông nhắc bác sĩ
và tôi về ước nguyện của mình, nhưng tôi không thể tưởng tượng được -- dù
trong cơn đau cuối cùng-- rằng ông vẫn luôn nói, “Hôm nay bố có nói với con
rằng bố rất yêu thương con chưa?”
Ông thấy khốn khổ với những sự chăm sóc đặc biệt, những chiếc ống dường như
được đặt tứ bề. Nhưng bố vẫn luôn giữ một vẻ hài hước hỏi tôi: “Như thế này
làm sao chúng ta có thể hẹn ăn trưa vào ngày mai?” Giọng ông ấp úng.
“Con sẽ đến đây và đưa bố đi, chúng ta sẽ đi đến một nơi nào đó thật đặc
biệt” Tôi trả lời, cổ họng như nghẹn lại
Lần đầu tiên trong đời bố từ chối không nhìn tôi mà xoay về hướng bức tường
màu xanh cạnh giường bệnh. Có một sự im lặng đau đớn giữa chúng tôi. Ông
nói, “Bố không muốn con nhớ đến bố với hình ảnh như thế này. Hãy hứa với bố,
con yêu. Còn bây giờ thì đi đi - Bố nom thảm hại quá" .
Đêm đó, tôi quay lại bệnh viện với chồng tôi, những nhân viên bệnh viện
không cho chúng tôi gặp ông. “Ông ấy đang có một vấn đề nhỏ”, một người nói.
“Hãy đợi trong phòng đợi và chúng tôi sẽ gọi ngay khi có thể”
Tôi ngồi nắm chặt tay chồng tôi khoảng mười phút. Bỗng nhiên, một cái gì đó
hích tôi và tôi cảm thấy tim mình ngừng đập. “Ồ, anh ơi, Bố vừa mất, em linh
cảm như vậy!” Tôi nhảy lên chạy ngay xuống phòng cấp cứu và gõ cửa. “Hãy cho
tôi vào gặp bố tôi”. Tôi van xin.
“Ông ấy vừa qua đời” một y tá trả lời. “Hãy ngồi ở phòng đợi và chúng tôi sẽ
để chị vào trong vài phút nữa”. Họ đóng cửa lại nên tôi không thể chạy ào
vào.
Dường như người bố mà tôi yêu mến ấy chưa bao giờ chết. Ông đã hiện hữu thật
thân thiết và vững chắc trong cuộc đời tôi. Mặc dù người y tá đã nói vậy,
trái tim tôi vẫn từ chối không tin ông đã ra đi đột ngột như vậy. Tôi hận
mình vì tin rằng tôi đã để bố nằm xuống mà không có mặt cạnh ông, nắm tay
ông và nói ông biết tình cảm của mình khi ông đang hấp hối. “Lẽ ra mi
phải như vậy, trong tôi đang vang lên lời mắng nhiếc chính mình. Lẽ
ra mi phải nói cho bố biết mi yêu bố như thế nào, trong khi bố luôn nói
điều đó với mi. Lẽ ra mi phải ở cạnh bố. Điều đó ý nghĩa với bố biết bao. Lẽ
ra mi phải làm những điều đó.” Tôi cảm thấy một nỗi buồn và một nỗi ân
hận nặng nề không nguôi.
Năm tháng trôi qua, không có điều gì làm cho tôi nguôi ân hận mình đã không
có mặt ở đó lúc ông cần đến tôi nhất.
Giờ đây một giấc mơ đã giúp tôi nguôi ngoai.
Sau hơn mười năm, bố đã đến trong giấc mơ của tôi và nói quan điểm của bố
trong chuyện này: Con biết là bố đã làm được việc một thời gian dài lúc
về hưu, cho đến khi đôi chân của bố không cho phép nữa, bố cảm thấy hổ thẹn
khi mình ốm yếu như thế. Nhất là, bố không bao giờ muốn con thấy bố như một
ông già vô dụng đang hấp hối trên giường bệnh. Điều đó sẽ làm con rất đau
lòng khi con có mặt ở đó. Vì vậy bố nói cho con biết sự thực này, con gái
yêu của bố: bố biết con yêu bố như bố yêu con vậy. Và bố không muốn con nhìn
thấy bố chết và cũng không muốn con nắm tay bố khi bố chết. Đó là điều con
muốn chứ không phải bố muốn. Cái chết của bố rất trọn vẹn theo đúng cách của
nó. Mọi thứ đều có hai mặt – ngay cả cái chết.