ột vị vua treo một giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ 
    được một bức tranh đẹp nhất về "sự bình yên". Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà 
    vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức tranh và ông phải 
    chọn lấy một.
    Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. 
    Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ bởi vì có những ngọn núi cao chót vót bao 
    quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả 
    những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật 
    toàn hảo .
    Bức tranh kia cũng có những ngọn 
    núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu 
    trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là 
    dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút 
    nào.
    Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông 
    thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng 
    đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút 
    xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình? Bình 
    yên thật sự.
    "Ta chấm bức tranh này !" Nhà vua 
    công bố. "Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không 
    khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong 
    phong ba bão táp người ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong tâm hồn mình. Đó 
    mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên.