KHI 
	TRẺ CON NÓI DỐI
	
	 
	
	Vừa qua có trường hợp 
	một cháu bé 4 tuổi về nói với cha mẹ bị cô giáo dán băng keo vào chỗ kín, sự 
	việc đi đến chỗ làm cho cha mẹ bị sốc mà bản thân cô giáo cũng bị suy sụp. 
	Các bậc cha mẹ thường tin rằng trẻ em không bao giờ nói dối, v́ vậy, họ sẽ 
	cảm thấy tổn thương nếu ai đó cho rằng con ḿnh bịa đặt câu chuyện. Sự thật 
	th́ trẻ em ở tuổi mẫu giáo vẫn có thể nói dối.
	
	Một buổi chiều đang 
	giờ ăn cơm, đứa con gái đầu lúc c̣n đi mẫu giáo nói với tôi: “Mẹ ơi cô 
	Phượng đánh con”. Tôi hỏi v́ sao cháu bị đánh, cháu nói là đái trong quần. 
	Một lúc tôi hỏi lại lần nữa th́ cháu nói là do ăn chậm. Tôi rất ngạc nhiên 
	và hỏi cháu bị đánh mấy lần, th́ cháu nói chỉ một lần. Không thể xác minh 
	được điều này, tôi bèn nghĩ ra một kế sách vẹn toàn giữa cô và tṛ. Ngày hôm 
	sau đưa cháu đi học, tôi gặp cô Phượng và nói đêm qua cháu đă ngủ mớ khóc 
	thét rằng “Cô Phượng ơi đừng đánh con”, không biết v́ sao cháu lại ám 
	ảnh như thế. Cô Phượng nói với tôi rằng cô không bao giờ đánh các cháu, chỉ 
	dọa sẽ đánh đ̣n nếu các cháu phạm lỗi mà thôi. Từ đó về sau, mỗi lần đi học 
	về, tôi thường hỏi con tôi có bị cô giáo đánh không, th́ cháu vui vẻ trả 
	lời: “cô thương con lắm”.
	
	Đứa con gái sau của 
	tôi th́ trường hợp đặc biệt hơn. Một hôm nọ về nhà, cháu nói rằng cháu đă 
	phạt cô Dung. Tôi hỏi: “Con phạt cô như thế nào?”. “Con bắt cô 
	Dung im lặng, đứng úp mặt vào tường, nếu c̣n nói chuyện th́ sẽ phạt cô quỳ”. 
	Câu chuyện của cháu làm cả nhà ai cũng cười, và cháu cũng cảm thấy thích thú 
	với câu chuyện ḿnh kể ra. Tôi thật ngạc nhiên quá đỗi, cuối cùng tôi nói: “Nói 
	cho mẹ biết là cô Dung chịu phạt như vậy sao, hay là mai mẹ hỏi cô Dung xem” 
	thế là con tôi vội nói là do “con tự nghĩ ra”.
	
	Đó không phải là lần 
	duy nhất tôi được nghe những câu chuyện như vậy. Một lần cháu bị trầy xước 
	chân, tôi hỏi v́ sao, cháu bịa ra một câu chuyện dông dài là khi bố chở đi 
	chơi bị người ta va quẹt và đôi bên đă cự căi như thế nào vv… Khi kiểm chứng 
	lại th́ đó là chuyện hoàn toàn bịa đặt. 
	
	Nói dối ở trẻ thường 
	xảy ra trong trường hợp để tránh bị la rầy, hoặc khi được thấy người lớn 
	cười tán thưởng, và cũng có khi là mơ ước nào đó của trẻ. 
	
	Chúng ta không hề cho 
	rằng một đứa trẻ nói dối khi ẵm ru búp bê và bảo mọi người im lặng v́ búp bê 
	đang ngủ; hoặc thay áo quần liên tục cho búp bê và nói là búp bê đă tè dầm, 
	hoặc phạt búp bê ngồi sát tường v́ tội khóc nhè. 
	
	Theo các chuyên gia 
	tâm lư, không có ǵ lệch lạc khi một đứa trẻ nói dối. Đó là sự phát triển 
	hoàn toàn tự nhiên. Trẻ em c̣n rất nhỏ sẽ không phân biệt hoàn toàn giữa sự 
	thật và sự hư cấu. Trong thực tế, những thể loại nói dối kiểu này có thể 
	được xem là dấu hiệu tốt. Những trẻ con mẫu giáo có chỉ số IQ cao hơn sẽ có 
	nhiều khả năng thích nói dối hơn. Tŕnh độ nói dối ở tuổi nhỏ cũng liên quan 
	đến kỹ năng giao tế ngoài xă hội lúc tuổi vị thành niên. 
	
	Tất nhiên việc trẻ em 
	nói dối không phải là  chuyện ngẫu nhiên b́nh thường chỉ để chúng ta cười 
	hoặc phẫn nộ, hơn nữa cần phải giáo dục tính trung thực ở trẻ. Phụ huynh cần 
	t́m hiểu kỹ để ứng xử trước những t́nh huống nói dối, ngăn chặn trẻ trở 
	thành “chuyên gia nói dối” cũng như tránh đè bẹp óc sáng tạo của trẻ. Hiểu 
	biết về các kiểu nói dối và lư do nói dối theo từng lứa tuổi của trẻ sẽ giúp 
	chúng ta hướng dẫn con ḿnh hướng đến mức độ trung thực phù hợp theo từng 
	giai đoạn trong cuộc đời của chúng.
	
	 
	
	Nhị Tường