|  
          Chuyện về anh Một 
          đám tang đi qua. Một thiếu phụ trẻ và một bé gái chít khăn tang vật vă 
          sau quan tài. Một đoàn học sinh, mắt đỏ hoe, tiếp theo sau. Những 
          người đưa tang nối nhau dài hơn cả cây số. Tôi hỏi người bên cạnh:  _ 
          Đám tang thầy giáo à? _ 
          Không phải, c̣n hơn thế nữa... Và 
          thế là tôi được nghe câu chuyện về anh. *** Anh 
          đang ngồi ăn cơm trong nhà. Như thường lệ bữa cơm hôm nay vẫn là những 
          con cá bống kho với cọng rau muống luộc. Bầu trời lại u ám như sắp có 
          cơn mưa nữa. Những ngày mưa tháng mười thường kéo dài không muốn dứt. 
          Có tiếng kêu cứu của ai đó ngoài sông. anh chạy vội ra  xem. Một chiếc 
          thuyền lật úp. Một bè gỗ với tám, chín em học sinh đang bám lấy. Những 
          chiếc cặp trôi với những tờ giấy vở bập bềnh trên gịng nước đang 
          cuốn. Không kịp suy nghĩ, anh lao ḿnh xuống gịng nước đang chảy 
          xiết. Gịng sông này ngày thường anh vẫn tắm, nhưng không bao giờ có 
          ai dám tắm trong mùa lũ. Anh lao về phía thân gỗ. Chật vật lắm, anh 
          mới đưa được bè gỗ với các em vào bờ. Hàng xóm đă tụ tập đông đủ, 
          những người cha người mẹ ôm lấy con ḿnh. Vẫn c̣n tiếng kêu thảng thốt 
          của những người cha người mẹ không t́m thấy con. Anh lại tiếp tục lao 
          xuống gịng nước bơi đến giữa gịng, nơi anh nh́n thấy c̣n  có những 
          chiếc cặp trôi. Anh lại cứu thêm một em nữa. Mọi người xúm vào hô hấp 
          nhân tạo. Anh thấy trong người ră rời và lạnh.  Bỗng anh nh́n ra sông, 
          nơi giữa gịng xoáy, một chiếc cặp trôi, và dường như có một bàn tay 
          chới với. Mọi người không ai thấy anh lao xuống gịng nước lần thứ ba. 
          Họ chỉ thấy anh với tay đến chiếc cặp. Một chiếc cặp không c̣n chủ 
          nhân. Anh ngụp xuống gịng nước để t́m. Anh ngoi lên để thở. Anh lại 
          lặn xuống lần nữa. Anh thấy đau nhói ở bắp chân. Anh không c̣n sức lực 
          để  ngoi lên mặt nước nữa. Ngạt thở. Đau nhói ở ngực. Anh thấy ḿnh 
          như rơi vào một vực thẳm không đáy.... 
          Những người cha người mẹ đă t́m thấy con ḿnh. Không thiếu một em nào 
          cả.  Những đứa trẻ được anh cứu sống giờ đây đă ngủ yên trong chăn ấm, 
          trong ṿng tay của cha mẹ. Chỉ c̣n một đứa trẻ, đang cùng mẹ, chờ đợi 
          anh. Nhưng anh đă không bao giờ trở lại. Ngày 
          hôm sau, người ta vớt được xác anh bị cuốn vào bờ tre cách nhà anh hai 
          cây số.   *** Anh 
          tên là Nguyễn Cảnh Hoàng, ở quê tôi, huyện Diên Khánh, tỉnh Khánh Ḥa. 
          Nếu bạn có đi qua vùng quê tôi, hỏi thăm th́ ai cũng biết chuyện con 
          người dũng cảm ấy. Chuyện xảy ra vào mùa lũ năm ngoái, đến nay chưa 
          đầy một năm. Có lẽ người quê tôi chẳng bao giờ quên anh, một con 
          người trẻ tuổi, xả thân v́ người khác. Giữa lúc cuộc sống vẫn c̣n 
          không thiếu những điều bạo lực và đớn hèn, anh đă làm cho chúng tôi và 
          những đứa trẻ được anh khai sinh cho lần nữa thêm tin yêu cuộc sống.
           
          28/4/1996 
    Nhị Tường   |