Tôi gặp chị nhiều năm 
			trước trên thế giới ảo. Trên diễn đàn paltalk. Sau đó là gặp ở thế 
			giới thật.
			Thế giới ảo hay thật, 
			chị vẫn đúng như tôi h́nh dung: mộc mạc đến quê mùa, chân thành và 
			nhiệt t́nh.
			Tôi từng làm chị khóc 
			v́ sự chanh chua của ḿnh, thế nhưng khi tôi ôm đàn hát th́ dường 
			như chị thu âm không sót một bài nào, nhiều năm sau tôi vẫn c̣n bất 
			ngờ nghe lại giọng hát của ḿnh khi chị phát lại trong room.
			Chị là cô giáo dạy trẻ. 
			Ngày nay người ta sợ những cô giáo dạy trẻ bạo hành. C̣n câu chuyện 
			của chị thật dễ thương: Ngày đầu tiên đi dạy chị gặp một em bé cũng 
			khóc v́ ngày đầu tiên đi học. Chị dỗ em bé, em bé lại càng khóc to 
			hơn và khóc nhiều hơn. Thế là chị cũng khóc. Cô và tṛ cùng khóc. Em 
			bé thấy chị khóc, em bé ngạc nhiên và nín khóc. Chị là như vậy đó, 
			vị tha, nhạy cảm, và cũng yếu đuối.
			Chưa bao giờ nghe chị 
			nói về một người đàn ông nào với kiểu cách của một phụ nữ đang yêu. 
			Có lẽ chị chưa từng có bạn trai. Cuộc sống thường nhật của chị gói 
			gọn trong khuôn viên trường mẫu giáo, và trong 9 mét vuông căn nhà 
			của chị, với một người mẹ già. Ngoài thời gian ấy chị đi học Phật ở 
			chùa, làm phước thiện, chơi với những người bạn đạo.
			Chị không biết đi xe 
			máy, mà tôi lại hay nhờ vả chị: gởi tiền cúng dường, ủng hộ cho ai 
			đó, hoặc đặt ṿng hoa tang … , bằng xe bus, xe ôm, đi nhờ quá giang, 
			chị đều sẵn ḷng làm giúp và hoan hỉ trong việc giúp đỡ người khác.
			Chị mổ tim hai lần. 
			Trái tim ốm đau không lành lặn của chị lại nhiệt thành sốt sắng với 
			cuộc đời hơn bao nhiêu trái tim mạnh khỏe của những người dửng dưng 
			vô tâm vô t́nh khác.  Cũng bởi lẽ trái tim của chị đập mạnh mẽ bởi 
			sự cộng hưởng của bao bạn bè quư mến chị, hỗ trợ ngân sách cho những 
			lần mổ tim của chị. Nhưng dù vậy, trái tim đó cũng đă  ngừng đập lúc 
			11 giờ đêm ngày 14/6/2012 sau 48 năm một ngày (sinh nhật chị ngày 
			13/6) gơ nhịp với đời!
			Lần trước chị đến Nha 
			Trang, tôi đă chở chị đi ṿng vèo cái thành phố nhỏ này. Lúc trả chị 
			về khách sạn, nghe chị nói mà thương, chị nói rằng, từ lúc ba chị 
			mất đi th́ không có ai chở chị đi chơi nữa, tôi làm chị khóc v́ đă 
			chở chị đi chơi như thế.
			Cách đây mấy hôm trên 
			đường hành hương các chùa, chị ghé đến Nha Trang, tôi sắp xếp công 
			việc để chở chị đi chơi lần nữa, nhưng khi gọi điện thoại, chị nói 
			hơi mệt không đi được. Trưa hôm sau chị phôn từ giă để về lại Sài 
			G̣n. Thế là không gặp nhau. Một giờ khuya, chuông reo, h́nh chị hiện 
			lên trong điện thoại di động của tôi nhưng người gọi không phải là 
			chị. Chị đă bị nhồi máu cơ tim tại khách sạn và trút hơi thở cuối 
			cùng tại Phan Thiết. Điều làm cho tôi đau ḷng hơn là nghe kể lại: 
			phút cuối cùng chị bị bác sĩ từ chối không khám v́ bác sĩ đó đang mê 
			xem Euro 2012. Khi bác sĩ khám và kết luận tim ngừng đập th́ trạm xá 
			không cho để thi thể chị lại nơi đó, đem thi thể chị về khách sạn 
			cũng không được. Giữa khuya, thuê được xe th́ người ta không chịu 
			chở người chết. Đến cuối cùng gần mấy tiếng đồng hồ sau th́ mới thuê 
			được xe chịu chở. Chị là một người lữ thứ bị từ chối nhiều lần trong 
			giờ phút cuối cùng của cuộc đời. Nếu lúc ấy, linh hồn chị quanh quẩn 
			đâu đó, tôi biết chắc chắn chị cũng không giận hờn ǵ ai, v́ chị 
			từng đă sống một đời không biết giận hờn.
			Vĩnh biệt chị, một 
			người bạn lương thiện khó t́m gặp trong cơi đời này! Mong chị an 
			nghỉ. Một người dễ thương như chị th́ cơi giới nào cũng sẽ là niết 
			bàn
			Nếu có kiếp sau, em vẫn 
			mong được gặp và làm bạn với chị, chị Trần Minh Hoàng Minh.
			16/6/2012