Giã
từ Trịnh Công Sơn
T.
Q. Sơn
1/4/2011
Tôi đã bước qua tuổi năm mươi
được mấy năm. Cái tuổi đã sống một thời mà mỗi sáng mai thức giấc đều tự hỏi
những người thân xung quanh ai còn ai mất đêm qua, một thời đạn bom dày đặc
trên quê hương này. Trong những khoảng thời gian chênh vênh, lo âu, thắc
thỏm cho số phận, chúng tôi tìm đến âm nhạc của TCS như một sự chở che. Bởi
trong âm nhạc, anh đã nói hộ cho tuổi trẻ chúng tôi biết bao điều về cả
“quê hương, về tình yêu, và thân phận”. Chúng tôi đã lớn lên trong dòng nhạc
ấy. Dòng âm nhạc này đã một thời nâng đỡ tâm hồn cho tuổi trẻ chúng tôi,
giúp cho chúng tôi biết sống lành mạnh, biết yêu thương con người, và khát
khao phụng sự xã hội. Có lẽ, thế hệ chúng tôi, anh là người bạn vong niên
tri kỷ.
Mới đó đã hơn 10 năm, ngày mà
nhiều người trong chúng tôi choáng váng khi hay tin anh qua đời. Một luồng
điện chạy dọc sống lưng làm tôi chao đảo. Nhấc điện thoại gọi về Sài gòn,
bên kia chuông reo nhưng không ai nhấc máy. Gọi ngược về Huế để kiểm tra,
thực sự anh đã ra đi. Một đêm mất ngủ.
Những ngày khi anh sắp đi xa,
thông tin về anh càng lúc càng xấu đi đã báo hiệu cho một sự chia ly vĩnh
viễn, nhưng sao lòng vẫn tiếc nuối khi hung tin đến. Thế mới biết, tự bao
giờ, âm nhạc của anh và chính anh đã là một phần cuộc sống của đời mình.
Nhiều năm qua, thỉnh thoảng tôi vẫn đi về khu vườn của anh ở Bình Quới, ở Gò
Dưa, như để gặp lại và trò chuyện cùng anh… “nếu làm được việc gì tốt cho
đời thì cứ phải làm em nhé.”
Hôm qua ra nhà sách, trên kệ bày
bán nhiều cuốn sách viết về anh. Đúng, anh vẫn là thần tượng của biết bao
người. Từ ngày anh mất đến nay, kể cũng có đến gần 10 cuốn sách liên quan
đến cuộc đời và sự nghiệp của anh được giới thiệu. Trong tủ sách của mình
cũng có gần đủ những cuốn sách ấy. Trong những bài viết đầy ắp sự yêu thương
và quí mến dành cho anh, đây đó cũng có những bài viết kết án anh vì nhiều
lý do. Biết thế nào được, anh như con chim nhỏ hót chơi trên cõi đời này,
đừng gán cho anh ý này ý nọ to tát mà tội nghiệp.
Gần đây rộ lên nhiều chuyện lạ
về những vấn đề liên quan đến tình cảm của anh. Người lên diễn đàn nhận mình
là người yêu của TCS, người kia lên tiếng là không phải… những cuộc chiến
dường như khó có hồi kết… Như cách đây mấy năm người ta mạt sát nhau chỉ để
làm rõ anh đứng về phía bên nào chiến tuyến. Có ai biết cho anh “một điều
dấu kín trong tim con người là điều dấu kín thôi”. Nghĩ về anh, nghĩ về
những điều này mà lòng xót xa vô hạn. Ngày xưa, anh đã mô tả sự tàn bạo của
chiến tranh đối với con người qua câu hát “người chết hai lần thịt xương
nát tan”. Nào ai biết được điều này, giờ đây, lại vận vào chính cuộc đời
anh. Có người đã dựng anh lên và hỏi tội anh đã đứng về phía nào. Lại có
người đã dựng anh lên để khoe với bàn dân thiên hạ anh là người yêu của
mình, rồi có người lên tiếng chê bai, khinh rẻ. Tôi tin rằng, ngày xưa ít
nhiều anh đều quý trọng họ. Tôi biết dưới kia anh đã đau đớn dường nào khi
phải “chết đi, sống lại” như thế. Gần đây thôi, người ta đã không thương
tiếc giết anh lần nữa khi lên tiếng tung hô anh là “bậc vĩ nhân” (anh nào có
cần gì “tước hiệu” vĩ nhân). Nếu được sống lại chắc anh sẽ đau khổ vô cùng.
Những gì của anh đã có trên đời này hãy để vào khu lưu niệm, để ngày ngày
ai còn nhớ, cứ đến mà tìm lại để sẻ chia. Có vô tình không khi tình yêu của
anh đang bị rao bán. Người ta đã cất công sưu tầm đầy đủ, in thành sách để
bán những bức thư tình của anh. Riêng tôi cứ theo đuối mãi một câu hỏi: Sao
những người con gái gần gũi anh năm xưa, sao những người thân của anh hàng
ngày không có đủ độ chín để sẻ chia cùng anh một nỗi lặng im. Tôi thương anh
bởi anh đã mang luôn cả nỗi cô đơn đi vào huyệt mộ.
Xin cho tôi đứng riêng một góc
khi nghĩ về anh để tránh sự ồn ào mà ai đó đang tâm khuấy đảo.