Theo 
	như hẹn trước với đoàn phát xe lăn của Chicago Việt Báo, buổi sáng tôi thức 
	dậy thật sớm để lên đường đi ra Ninh Ḥa đến Chùa Phú Quang. 
	Lúc 
	vừa thức giấc nh́n bầu trời thật trong trẻo, tôi nghĩ rằng thật may mắn hôm 
	nay trời sẽ dịu nắng như ngày hôm qua. Ngờ đâu, lúc gần 7 giờ sáng, trời bắt 
	đầu chuyển mưa và rả rích suốt ngày hôm ấy. Những vũng nước đă bắt đầu h́nh 
	thành khá nhiều trên đường đi 30km đến chùa làm ḷng tôi thật ái ngại cho 
	những người tàn tật, phải ngồi sau những chiếc xe honda, dù có trùm áo mưa 
	kỹ đến mức nào cũng phải ướt chân hoặc ướt lưng áo. Sự thiếu may mắn vẫn 
	luôn bám theo họ đến mức có một ngày vui để nhận được món quà t́nh thương, 
	vẫn không được trọn vẹn. Tôi lại băn khoăn hơn, họ là những người vốn không 
	khỏe mạnh, là những người già, người bệnh.. , vốn dĩ quanh năm quẩn quanh 
	trong nhà, nay phải đến trong buổi phát quà ngày hôm nay mà gặp cơn mưa này 
	th́ sẽ thật đáng lo âu. 
	Chúng 
	tôi đến chùa Phú Quang lúc c̣n sớm. Tuy vậy đă có những người thiện nguyện 
	trong hội chữ thập đỏ ở địa phương đến sớm trước chúng tôi. Ngoài trời vẫn 
	mưa không dứt.  Ngồi hầu chuyện với sư cô trụ tŕ Diệu An một lúc th́ mọi 
	người lần lượt đến. Một nhóm người đến bằng một chiếc xe do sư cô thuê chở 
	tập trung. Kẻ th́ đến bằng xe ôm. Người cha chở người con. Có hai mẹ con 
	người dân tộc thiểu số trên miền núi, họ phải đi từ khuya mới đến được đây. 
	Mỗi bệnh nhân đều được thân nhân ẵm vào. Một anh thiện nguyện chạy ra chạy 
	vào để che áo mưa, đưa dù và d́u họ vào, anh che cho người nhưng quần áo của 
	anh th́ ướt đẫm nước mưa và có lẽ cả mồ hôi nữa. Một thanh niên đến từ sau 
	chiếc xe hon đa ôm, không muốn nhờ ai ẵm bồng, tôi chưa kịp trông rơ mặt anh 
	đă thấy anh tụt xuống khỏi xe honda thật nhanh và ḅ vào trong nhà bằng cả 
	hai tay lẫn hai chân 
	Do 
	ngoài trời mưa quá nên chúng tôi chỉ dọn được một gian pḥng trống để làm 
	nơi phát quà. Gian pḥng đơn sơ thiếu tiện nghi này vốn là lớp học tập trung 
	trong mùa hè của các em mồ côi. Gian pḥng có đến năm bóng đèn dài 1m2 nhưng 
	khi bật lên th́ chỉ có một bóng hắt ánh sáng tù mù nơi tấm bảng. Những bóng 
	kia c̣n lại đều không sáng, có lẽ do trời mưa cả mấy tuần qua nên hệ thống 
	điện bị hỏng. 
	Chiếc 
	xe tải nhỏ chở 35 chiếc xe lăn vừa đến. Một lần nữa các anh thiện nguyện lại 
	ướt đẫm nước mưa chạy ra chạy vào để bê những chiếc xe lăn vào trong gian 
	pḥng. Khi tấm băng-rôn mang ḍng chữ: “Buổi phát quà và xe lăn cho người 
	tàn tật do Chicago Việt báo tài trợ” được các anh căng lên trên tấm bảng của 
	lớp học dưới chân dung đức Phật, không phải riêng tôi mà dường như mọi người 
	đều thấy ḷng thật cảm động. Dù những món quà nhỏ nhoi, dù gian pḥng chật 
	hẹp sơ sài thiếu ánh sáng nhưng buổi phát quà thật thiêng liêng và đầy ắp 
	ḷng nhân ái và t́nh người của những người con Việt xa xứ, đă nhín bớt phần 
	nào những tiện nghi trong cuộc sống, trong đó có bạn tôi, Thiện Lực, một thợ 
	máy ở Mỹ, luôn t́m cách làm thêm ngoài giờ để  có số tiền làm từ thiện hàng 
	tháng. 
	Sau 
	lời phát biểu của anh Dược, đại diện Chicago Việt báo, lời cảm ơn của một 
	anh thiện nguyện trong hội chữ thập đỏ, và của sư cô Diệu An nói về những 
	nhân duyên mà 35 người hôm nay đă nhận được xe lăn và phần quà cũng như c̣n 
	rất nhiều người thiếu may mắn mà chưa có duyên nhận được…. Những chiếc xe 
	lăn được tháo ra phát cho từng người và tôi thấy những ánh mắt hạnh phúc của 
	những người ngồi trên chiếc xe lăn ấy. Có một cụ già ngồi được d́u 
	ngồi ngay ngắn trên chiếc xe nhưng chân trái của cụ cứ rung lên măi không 
	ngừng. Một em bé liệt cả hai tay và hai chân ngồi sung sướng trên chiếc xe 
	mới toanh như một đứa trẻ nhận một đồ chơi mới, em  không biết rằng cha mẹ 
	em c̣n sung sướng hơn bao nhiêu khi đỡ được gánh nặng phải bồng em hoặc để 
	em ḅ lê suốt ngày trên đất. 
	Tṛ 
	chuyện với một em gái năm nay đă 23 tuổi, em bị liệt từ khi mới một tuổi, 
	đôi chân hoàn toàn teo tóp và vô dụng. Tôi biết là em vui lắm, nhưng tôi vẫn 
	muốn nghe em bày tỏ cảm xúc của ḿnh nên hỏi: 
	-- Em 
	có mừng lắm không?  
	-- Dạ 
	em mừng lắm chớ. Em mơ ước lâu lắm rồi nhưng không thể có... 
	Qua 
	tṛ chuyện, tôi thật thán phục khi được biết em đă tốt nghiệp phổ thông 
	trung học, đang học năm thứ hai ngành kế toán trường Cao Đẳng Dạy Nghề. Cả 
	một thời đi học, ngày ngày được cha mẹ bồng đến trường, rồi bây giờ đi học 
	sống xa nhà có bạn em cơng em đến lớp. Một chiếc xe lăn thật sự quí giá cho 
	em để em có thể tự lập trong một số công việc cá nhân và bớt đi gánh nặng 
	cho người thân và xă hội. 
	Xin 
	thay mặt cho những người có số phận hẩm hiu được may mắn nhận những món quà 
	ngày hôm nay,  tôi chân thành tri ân Chicago Việt Báo và tấm ḷng nhân ái 
	của những độc giả hảo tâm, đă chia sẻ những món quà cho quê hương. Nguyện 
	cầu cho quí vị luôn được an lành và hạnh phúc để đời sống này luôn vẫn c̣n 
	những tấm ḷng tận tụy với quê nhà. 
	Nha 
	Trang 2/11/2008