| Cho người không được yêu
     Nhị Tường 
     13/2/2008   
    “Có những thần linh dẫu đến trọn đời ta không được thấy  
    Có những con người dẫu đến trọn đời ta không được yêu”  (Hai câu trên của ai hổng biết, 
    search google cũng t́m không ra, mượn tạm làm nhập đề cho entry này vậy)  Hôm nay là ngày t́nh yêu. Dường 
    như tôi đă biết... yêu cách đây trên hai mươi năm rồi nhưng mấy năm gần đây 
    mới biết rằng có ngày lễ t́nh yêu. Cũng không biết rơ ràng cho lắm trong 
    ngày lễ này người ta phải làm ǵ… Có cần cúng bái hay hiến tế cái ǵ hay 
    không nữa. Quay lại hỏi cô con gái 19 tuổi đang ngồi nâng niu blog: “Ngày lễ 
    t́nh yêu người ta làm ǵ hả con?” “Dạ đưa nhau đi chơi”. Ồ, chỉ có vậy th́ 
    ngày mô chẳng ngày lễ t́nh yêu khi ta yêu!!! Mà cũng lắm người đưa nhau đi 
    chơi cũng đâu phải cứ là yêu???  Thôi th́ cứ chấp nhận cái lư như 
    vậy: “đưa nhau đi chơi”. Nhưng quả thật, ngày hôm nay h́nh như ông trời cũng 
    … biết yêu nữa. “Trời không nắng cũng không mưa, chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ 
    nhung”. Thế nhưng nắng mưa là chuyện của trời. C̣n chuyện của người th́ vẫn 
    phải “đưa nhau đi làm” chứ đâu phải ai cũng được đưa nhau đi chơi….  Trở lại cái câu thơ trên đầu “có 
    những con người dẫu đến trọn đời ta không được yêu” . Đó mới là vấn đề. 
    Chính v́ yêu không được, không được yêu nên thế gian này mới có thi nhân, v́ 
    yêu không được nên mới sáng tác được những vần thơ trác tuyệt. Chính v́ yêu 
    không được nên mới có những anh chàng những cô nàng xuất chúng. Học, vùi đầu 
    vào học để quên yêu, để phục thù, để sau này cho người ta “trắng mắt ra”v́ 
    đă không chịu yêu ḿnh. V́ yêu không được nên bệnh viện tâm thần vẫn đông 
    đảo bệnh nhân nhập viện với hội chứng trầm cảm v́ yêu. Đó chỉ kể sơ sơ là v́ 
    “yêu không được”. Chứ nếu “yêu được” th́ đến các nhà “dân số học” lại đau 
    đầu và lo cho việc “định hướng sản xuất” J  Trở lại vấn đề “yêu không được”, 
    quyết tâm bám lấy chủ đề này nhân ngày t́nh yêu, bởi v́ trong ngày này, chỉ 
    có cái anh / chị nào yêu không được mới cảm thấy nhức nhối trong ḷng thôi.
     
    Em ước mơ một sáng nào thức dậy  
    Dong thuyền đến một hoang đảo xa  
    Chỉ có em và anh.  
    Em ước mơ một sớm mai thức dậy  
    Xung quanh em là khoảng tối  
    Chợt khuôn mặt anh sáng kề bên  
    Em ước mơ khi hoàng hôn lạnh  
    Mưa bay bay phủ quanh trời  
    Hơi thở anh ấm nóng bên tai  
    vv..  Nghe "đă thèm" quá phải không. 
    Thiệt là cầu bất đắc khổ. Khi không có được nên thèm vậy. Nhưng cứ nghĩ đi, 
    lấy được nhau rồi, “em “ cứ gặp một “anh” lười biếng như vậy, trời tối không 
    chịu thắp đèn, trời mưa không chịu đóng cửa sổ th́ em dịu hiền đến mấy cũng 
    trở thành sư tử Hà Đông!.  Vậy nên, cái chuyện “yêu không 
    được” chưa chắc là đă khổ, mà người ta vốn thường nói, “có duyên mà không có 
    nợ”. Câu đó chí phải. Khi hạnh phúc th́ gọi là duyên. Khi bất hạnh th́ gọi 
    là nợ, là "nghiệp". Yêu được rồi lấy nhau rồi sẽ thấy “nợ muôn năm” trả hổng 
    hết, để rồi các con nợ và chủ nợ đưa nhau ra ṭa “xóa nợ”. Hihi, không hiểu 
    sao trong ngày lễ t́nh yêu, một ngày lễ đẹp thế này mà ḿnh dọa thiên hạ quá 
    vậy ta. Xin thưa, không phải, (entry này dành cho những ai không được yêu), 
    chỉ là an ủi một chút cho những ai muốn yêu mà không được yêu mà thôi. Không 
    yêu được không phải là họa, cũng không phải là phúc, mà nó là ….định mệnh 
    đấy thôi. Không nhớ sao, có bài hát rất sến (sến hệt như cái ngày lễ này ) : 
    “không phải tại anh cũng không phải tại em, tại trời xui khiến…” .  Đọc lại 2 câu thơ này  
    “Có những thần linh dẫu đến trọn đời ta không được thấy  
    Có những con người dẫu đến trọn đời ta không được yêu”  Ok, vậy không được yêu th́ thôi, 
    mắc chi yêu cho mệt  Cũng xin chúc những ai đang yêu 
    hăy giữ vững trái tim yêu kiên cố, yêu cho đến thành quách đổ cũng không 
    thôi hết yêu!    |