| Hoa rau muống Nhị Tường 
     24/2/2008   
     Ngẫu nhiên 
    tôi nhìn thấy
    
    blog anh . Và hữu ý tôi đi tìm cái hình hoa "rau muống" lớn hơn một chút 
    để ngắm. "Nhìn" bởi vì tôi thường ít đọc những comments, mà chỉ đọc những 
    cái tiêu đề trước tiên, và những tiêu đề nào không phù hợp với nhu cầu tìm 
    hiểu của mình thì thường ít đọc (nhất là chủ đề tình yêu :) ). Tôi nhìn blog 
    anh vì những cái bông hoa bé bé xinh xinh đó. Ngày xưa tôi vốn thích làm hoa 
    vải, muốn làm hoa cho giống như thật phải biết quan sát để mô phỏng lại cho 
    giống, từ nhị đến lá. Và nhất là các gân của cánh hoa cần phải ủi cho giống. 
    Hoa rau muống, tôi cũng đã từng làm, làm được cái hoa rau muống thật là 1 
    thách thức, bởi lẽ cánh nó mỏng manh, trông thì nhiều cánh nhưng tất cả các 
    cánh đều dính nhau, trong khi những loại hoa khác thì có thể tách rời từng 
    cánh. Loại hoa trên blog của anh (dù không phải hoa rau muống) cũng vậy. 
    Nhìn như 5 cánh nhưng nếu bứt ra thì chỉ 1 cánh mà thôi.Hoa rau muống gắn 
    với một thời tuổi thơ tôi. Những tháng ngày vừa đi học vừa phải đi lao động 
    theo sự chỉ đạo của nhà trường. Đó là đi vớt bèo hoa dâu; vớt ngay trên ao 
    rau muống. Mỗi lần đi học ngang qua cổng thành Diên Khánh, hai bên là hồ rau 
    muống, nở tim tím một khoảng trời. Và chút khoảnh đất nhỏ trước trường lại 
    phải vun thành đám để trồng rau muống. Kết quả của những ngày tháng đó để 
    lại cho tôi những kỷ niệm dễ thương cứ mãi vấn vương của tuổi học trò. Màu 
    hoa rau muống như trở thành màu ký ức. Mỗi lần nhìn thấy là đánh thức cả một 
    thời ấu thơ. Trong hoài niệm thời ấu thơ đó còn có những con người mà có thể 
    bây giờ kẻ còn người mất... Thật lạ, rau muống mà có hoa thì già không ăn 
    được (hình như thế). Hoa rau muống cũng chẳng ai đem cắm trong bình. Thế mà 
    loại hoa giống hoa rau muống kia lại được ưu ái, trồng trong chậu, treo 
    trước nhà, trong nhà, chưng trên bàn trong phòng khách. Nay lại nhảy lên 
    blog nằm kiêu sa đại diện hóa thân của chủ nhân nó. Tưởng chỉ có giống hữu 
    tình như loài người mới chịu sự bất công, hóa ra hoa cũng chịu phân biệt 
    sang hèn. Đó cũng chỉ vì hoa phụ thuộc vào người. Thật tiếc một .... đời 
    hoa.    |