Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Blog


Ngày tan trường

Nhị Tường

May 27, '09 11:16 PM
 

 

Sáng nay là con tổng kết năm học lớp 5. Cũng là lúc con đã gói ghém lại một phần tuổi thơ của mình để bước sang một giai đoạn khác. Mẹ cũng không khỏi bâng khuâng và nao nao. Có thể con đã bắt đầu từ giã những truyện tranh, banh chuyền, những con búp bê barbies...  Vì vậy, mẹ sẽ ghi nhớ và viết lại đôi dòng về đoạn đời này của con vì mai kia có lúc con sẽ quên hẳn, và khi đó không ai nhớ giùm cho con nữa.

Hôm kia mẹ đi họp phụ huynh cho con. Mẹ rất mãn nguyện khi thấy điểm trung bình các môn của con gần như điểm 10. Những con số 10 tròn trĩnh nằm đầy trong phiếu liên lạc, trừ những lần con ốm đau bịnh tật thì mới có con số 8 hoặc 9. Mẹ lẩm bẩm như một triết gia: hạnh phúc của một người phụ nữ là có con thành đạt. Hạnh phúc của một người mẹ là có đứa con có hiếu. Con đã thật  là ngoan (trừ những lúc bướng bỉnh làm buồn lòng mẹ mà thôi)

Mới đây, con đem về nhà cuốn lưu bút. Trong đó con tô màu sặc sỡ với những tấm hình của bạn bè. Mỗi bạn con đều viết “tự bạch” trong đó. Con cũng bắt mẹ viết lưu bút cho con. Thật buồn cười nhưng mẹ cũng “tự bạch” vài dòng. Mẹ cũng vui khi con xem mẹ như bạn bè của con, để yêu cầu mẹ ghi những dòng lưu bút này. Rồi khi chị Belle về, con cũng yêu cầu chị Belle viết “tự bạch” nữa. Mẹ nghe con kể rằng, chị Belle bắt con phải ngồi một nơi trên lầu, đến khi nào chị Belle viết xong thì con mới được xuống mà xem. Nhưng cuối cùng hình như chị Belle chỉ ghi có một dòng vỏn vẹn thì phải.

Sống bên con, mẹ được ôn lại những kỷ niệm học trò của mình. Ngày xưa mẹ cũng có lưu bút, nhưng không phải từ lớp 5 như con, mà phải bước qua lớp 6, rồi mỗi năm là mỗi lần lưu bút, đến nỗi chẳng còn thấy ý nghĩa nữa. Nhìn cuốn lưu bút của con, mẹ không biết là con sẽ giữ gìn nó bao lâu, và cất bao lâu trong kho chứa kỷ niệm khi cuộc đời con sẽ còn không biết bao nhiêu năm tháng qua đi và bao nhiêu bạn bè khác sẽ bước vào đời con. Nhưng mẹ rất cảm động biết bao, khi các thầy cô giáo của con, đã đặt bút viết thật trang trọng trong cuốn lưu bút của con. Từng thầy, từng cô, viết cho con những lời yêu thương và luyến tiếc sự chia ly. Tất cả điều đó làm cho mẹ cảm động và tri ân họ. Có thể đời sống bào mòn cảm xúc bao nhiêu người, nhưng rõ ràng là các thầy cô của con vẫn trân trọng với nghề nghiệp, với học trò, sẵn sàng đặt bút nắn nót những lời nhắn nhủ cho học sinh của mình, có thầy còn đóng dấu tên ngay ngắn dưới chữ ký của mình nữa, mặc dù mai kia họ biết rằng những cuốn lưu bút này có thể bị mốc meo, có thể bị cân ký phế liệu …

Trước mặt mẹ là cuốn số tự đánh giá của con. Mỗi tuần con đều tự đánh giá mình có một lỗi lầm nào đó mà thường khi là quên mang vở. Tuy nhiên những lời phê của thầy cho con luôn là: tốt, chăm, ngoan…  Và bên cạnh đó là những chữ ký hàng tháng của mẹ. Những lần ký như vậy quả thật mẹ đã ký cho có, ký qua loa, và không bận tâm. Thế rồi có một lần con nói với mẹ: “Mẹ ơi con muốn làm tổ trưởng”. Mẹ hỏi vậy hiện nay con làm gì. Con trả lời con đang làm tổ phó. Mẹ buồn cười, và mẹ đã cười thật. Tổ trưởng hay tổ phó chỉ là một chức vụ hữu danh vô thực, không ai muốn làm. Lần đầu tiên mẹ nghe có người nói thích làm tổ trưởng. Một ước mơ nhỏ nhoi làm sao. Mẹ hỏi, vì sao con thích làm tổ trưởng. Con hồn nhiên đáp: “Con sẽ được đứng trước hàng và hô: trước, thẳng, sau quay, nghiêm, nghỉ.” . Rồi mẹ hỏi con. Vậy ai đang làm tổ trưởng. Nếu con làm tổ trưởng thì bạn con sẽ buồn làm sao, vì bạn con cũng thích làm tổ trưởng. Nhưng con trả lời rất nghiêm trang: “Con muốn làm tổ trưởng, con xứng đáng làm tổ trưởng hơn TN, vì mỗi tuần bạn ấy không ghi đầy đủ khuyết điểm và che dấu bớt khuyết điểm của các bạn mà con đã tổng kết. Mẹ ơi, mẹ nói thầy cho con làm tổ trưởng đi”. Không biết diễn tả thế nào cảm xúc của mẹ lúc đó. Mẹ cố thuyết phục con rằng tổ trưởng chẳng là gì, sau này con sẽ buồn cười với ý tưởng này của mình. Nhưng mẹ có nói gì con cũng không bị lung lạc, con vẫn muốn làm tổ trưởng. Cuối cùng mẹ đi đến quyết định. Mẹ ghi vào sổ liên lạc tuần của con cho thầy chủ nhiệm con đọc: “Thưa thầy, em DT có nguyện vọng tha thiết muốn được làm tổ trưởng. Xin thầy cho em được làm tổ trưởng một lần để em được gương mẫu hơn”. Khi mẹ ghi như thế, mẹ có dặn con là đừng cho các bạn xem, kẻo các bạn sẽ cười. Nhưng con vẫn hồn nhiên cho các bạn xem những dòng mẹ ghi. Mẹ hỏi, rồi bạn con có nói gì không, con đáp: “bạn con nói bố mẹ tớ chẳng bao giờ ghi như vậy đâu”. Quả thật, bạn con đã có suy nghĩ chín chắn, nhưng có gì là xấu hổ đâu khi ta trình bày một nguyện vọng thiết thực của mình cho người khác biết phải không con.

Và có lẽ, trong những lần bâng quơ xem tất cả sổ liên lạc của học trò, những chữ ký ơ thờ của các phụ huynh, thầy chủ nhiệm của con đã đọc thấy dòng chữ của mẹ. Thật kỳ diệu làm sao, hôm ấy, thầy gọi con đọc bảng tổng kết những ưu khuyết của các bạn trong tổ mà con đã ghi cẩn thận suốt tuần. Sau đó thầy tuyên bố: “từ hôm nay, em DT làm tổ trưởng tổ 3”. Mẹ hỏi con, lúc thầy nói vậy thì con làm sao, con đáp: con cười. Cùng lúc đó, mẹ nhìn thấy con cười tươi chưa bao giờ từng thấy. Có lẽ lúc ở trên lớp, con đã còn cười tươi hơn thế nữa. Cảm ơn thầy chủ nhiệm của con, đã cùng mẹ trang bị cho con một lòng tự tin vào cuộc sống, vào khả năng, và sự bộc bạch thẳng thắn trong cuộc đời này. Cảm ơn thầy đã mang lại sự hạnh phúc cho đứa con gái nhỏ của mẹ. Vài tuần sau, mẹ vẫn trêu con: chào tổ trưởng, dạo này tổ con có đi lên không, hay thụt lùi rồi? Con vẫn tự tin đáp: “tổ con càng ngày càng tốt hơn đó mẹ”.

Trưa nay mẹ sẽ đến trường đón con buổi cuối. Đó cũng là lúc con giã từ ngôi trường này. Hôm nay cũng là lúc con sẽ chia tay 2 người bạn xuất cảnh nữa. Mấy hôm nay, mẹ thấy con bần thần ghê lắm. Con cứ nói là buồn khi phải chia tay với bạn bè, xa thầy cô và mái trường con đã học trong 5 năm liền. Mẹ hiểu nỗi buồn đó, nhưng cũng chỉ nói được với con: “rồi sẽ qua đi thôi con ạ”. Rồi đây con sẽ học bao nhiêu trường khác trong cuộc đời, và sẽ bao nhiêu lần chia tay, bịn rịn. Gặp gỡ và chia tay tạo nên một phần những buồn vui của cuộc sống này. Những buồn vui này dài hay ngắn, tùy thuộc vào những gì đọng lại sâu đậm hay hời hợt trong tâm hồn của chúng ta. 



 


blog

http://360.yahoo.com/diemtuyet40


Home

Khởi đăng: 11/3/2007 - Cập nhật: 2008