Viết 
									cho Bống
									
									 
									
									
									Bất cứ khi nào nghe tiếng đàn 
									dương cầm của con từ pḥng khách vọng lên, 
									là mẹ đều dừng tay, dừng tất cả công việc để 
									lắng nghe con.
									
									
									Mỗi lần sau đó, tiếng con lại 
									vọng lên: “Mẹ ơi, năy giờ mẹ có nghe con 
									đánh đàn không?”. Không cần hỏi câu đó con 
									cũng biết là tất cả mọi người trong nhà đều 
									xúc động và rất thích nghe con đàn.
									
									
									Khi nghe con đánh đàn, mẹ 
									luôn cảm thấy tâm hồn ḿnh dịu đi dù bất cứ 
									thời gian không gian nào. Mẹ cảm nhận như 
									đang nh́n thấy những nụ hoa đang trổ và 
									những trái cây chín mọng trên cành sau những 
									tháng ngày nhỏ giọt mồ hôi vun xới.
									
									
									Ừ phải, không phải mẹ muốn kể 
									công ở đây nhưng có lẽ phải một lần kể cho 
									con hay, kể về hạnh phúc thôi cũng là một 
									hạnh phúc mà.
									
									
									Ngày con c̣n mới biết ḅ, mỗi 
									khi mẹ ôm cây đàn ghi ta là con lại ḅ đến, 
									đặt bàn tay nhỏ nhỏ lên cây đàn. Con đă rất 
									ngạc nhiên v́ sao có khi con đặt tay lên th́ 
									cây đàn vẫn phát ra những giai điệu, và có 
									khi th́ chỉ là những tiếng bịch bịch khó 
									nghe. Đó là khi con bắt chước mẹ đặt bàn tay 
									lên toàn bộ những sợi dây dàn. Thế rồi trong 
									khi mẹ đệm những hợp âm, con th́ khi đặt tay 
									lên, khi th́ không, để lắng nghe sự thay đổi 
									thú vị của âm thanh. Trong mẹ lúc đó thắp 
									lên một ước vọng, mai kia mốt nọ con sẽ biết 
									chơi đàn, và sẽ chơi bài bản, có phương pháp 
									không phải là học lóm như mẹ ngày xưa.
									
									
									Khi con lên 6, mẹ bắt đầu cho 
									con đi học đàn. Buổi chiều tan học ở trường, 
									mẹ dỗ dành măi con mới chịu đi học tiếp một 
									giờ đàn nữa. Mẹ đưa con đến một lớp học của 
									nhà thờ Tin lành. Con bắt mẹ phải ngồi đợi 
									cho đến khi con học xong. Con ngồi trong lớp 
									với cả chục cây đàn organ với những âm thanh 
									hỗn loạn cùng lên tiếng. Mẹ ngồi ở trước 
									hiên trong buổi chiều chập choạng thưởng 
									thức những âm thanh đó một cách bất đắc dĩ 
									cùng với bầy muỗi. Mẹ chẳng thấy ǵ là nghệ 
									thuật trong vụ này, và có lẽ con cũng ngán 
									ngẩm lắm lắm. Thỉnh thoảng mẹ vào động viên 
									con, th́ thấy con hết rờ phím này lại bấm 
									nút kia, lại sửa tập nhạc cho ngay ngắn, lấy 
									cái kẹp kẹp lại, kẹp xích lên rồi kẹp xích 
									xuống… Con có thể vào link này  http://www.youtube.com/watch?v=oTlfaF92Mcw 
									để nh́n h́nh ảnh của chính ḿnh lúc ấy. 
									
									
									
									Thực ra, lúc ấy mẹ cũng nản 
									ơi là nản. Có lẽ con cũng vậy. Mẹ nói với 
									con rằng mẹ muốn ghi tên học cùng với con, 
									nhưng mà không đủ tiền cho cả hai, vậy con 
									học trước rồi về chỉ lại cho mẹ. Con rất 
									thích thú khi làm cô giáo cho mẹ. Những con 
									dạy cho mẹ những tính năng, tác dụng của vài 
									chục cái nút trên cây đàn organ. Cũng thật 
									là lạ, con không hề biết một chữ tiếng Anh 
									nào, mà con nhớ hết những cái nút ấy nghĩa 
									là ǵ, tác dụng ǵ. 
									
									
									
									Cứ lây lất như vậy rồi vài 
									tuần, vài tháng trôi qua. Sau khi độc tấu 
									được vài bài Trường Làng Tôi, Em sẽ là hoa 
									hồng nhỏ… trên đàn organ th́ cơn chán của 
									con lại trỗi dậy. Con t́m những lư do để 
									không học chỗ đó nữa, nào là cô giáo có bầu 
									làm biếng hổng chỉ con, nào là thầy ra bài 
									cho con đánh rồi bỏ đi chơi măi gần hết giờ 
									mới quay lại… Những lư do của con hết sức 
									thuyết phục, làm cho mẹ nản ḷng theo và 
									định x́ tóp mọi việc cho khoẻ.
									
									
									Nhưng nhớ lời một người bạn 
									của mẹ nói rằng, khi c̣n nhỏ th́ phải bắt 
									buộc học, không có đứa bé nào tự giác học 
									đàn đâu. Rồi mẹ cứ nghĩ đến một lúc nào đó, 
									khi cuộc sống đầy những stress này mà không 
									có ai bên cạnh để chia sẻ, con có thể t́m 
									nguồn an ủi nơi âm nhạc, mẹ lại quyết tâm 
									bắt con học tiếp. Mẹ hỏi thăm, quyết tâm t́m 
									kiếm ở thành phố nhỏ này một “danh cầm” để 
									cho con học.
									
									
									Thế rồi khi t́m được thầy Đ. 
									Con chuyển sang học piano. Lúc đó con là học 
									tṛ mới, với chính sách “chiêu hiền đăi sĩ” 
									thầy Đ. quan tâm và cho con tập trên cây đàn 
									piano. Con cảm thấy hưng phấn với sự thay 
									đổi này. Thế nhưng, vài tháng th́ đâu lại 
									vào đấy. Đến 5 giờ vào học th́ con cứ cố 
									t́nh làm cái ǵ đó để thoát khỏi buổi học, 
									khi th́ đau bụng, khi th́ mệt, vv. Khi mẹ 
									chở con gần đến nhà thầy th́ con nói chạy 
									thêm một ṿng biển rồi vào học. Con cố t́nh 
									làm sao đó để đi học trễ và luôn đ̣i mẹ đón 
									sớm hơn 15 phút. Biết con thích uống nước 
									dừa, mẹ phải dỗ: đi học sớm một chút mẹ mua 
									cho trái dừa. Mỗi buổi học là mỗi lần phải 
									mua dừa. Đường đi học ngang qua nơi đèn xanh 
									đèn đỏ, có tiệm bán mực tẩm, ḅ khô là món 
									khoái khẩu của con, mẹ phải động viên con 
									ráng đi học để đi ngang qua đó được ăn ḅ 
									khô, mực tẩm. Vậy đó, thế là con chịu khó đi 
									học đàn không phải v́ đam mê âm nhạc mà v́ 
									những trái dừa, những ḅ khô và mực tẩm.
									
									
									Nhưng dần dần th́ con lại 
									“kiếm chuyện”, nào là thầy giáo chẳng để ư 
									ǵ đến con hết, mặc cho con ngồi đánh đàn, 
									nào là muỗi cắn, nào là  khi nào thầy đến 
									cúi xuống chỉ cho con th́ thầy cứ  ho trên 
									đầu con, nào là con của thầy cứ lấy cây 
									thước đánh con… Mẹ thấy ngao ngán quá, hỏi 
									thầy về t́nh h́nh học tập của con th́ thầy 
									nói con có năng khiếu, ráng cho đi học đều 
									đặn… Thế là, một lần nữa mẹ đi t́m thầy khác 
									cho con.
									
									
									Lần cuối cùng th́ mẹ t́m được 
									một cô giáo khác. Cô giáo này tốt nghiệp ở 
									Nhạc Viện ra mới chuyển về thành phố này. Mẹ 
									đến gặp cô và nói t́nh h́nh của con, cô giáo 
									nói: “Không có đứa nào mà em dạy không được, 
									chị cứ yên tâm”. Quả thật, sau buổi học đầu 
									tiên với cô là con rất có cảm hứng. Con tự 
									nguyện đi học chứ không cần mẹ phải đôn đốc. 
									Cô giáo tốt nghiệp Nhạc viện TPHCM có khác. 
									Tuy nhiên, học phí cũng làm mẹ ưu tư không 
									ít. Mỗi giờ con học là 60 ngàn đồng, bằng 
									tiền một ngày chợ cho cả nhà. Tính chi ly ra 
									th́ mỗi phút con ngồi mơ mộng găi đầu găi 
									tai thôi là hết một ngàn đó con ạ. Rồi khó 
									khăn một điều là cô giáo cũng chạy xô những 
									buổi diễn, những buổi dạy, trống giờ nào th́ 
									mẹ phải chở con đến giờ đó để học. Vậy mà 
									cũng hơn một năm học với cô N, bây giờ con 
									đă thị tấu được, đă chơi được những bản nhạc 
									mẹ thích. Con c̣n định dạy lại cho mẹ, nhưng 
									mẹ chịu thôi, mẹ không thể nào một tay nọ 
									vừa vẽ h́nh tṛn, một tay kia vẽ h́nh vuông 
									như con được đâu. 
									
									
									Giờ đây, mỗi lần nghe con đàn 
									là mẹ cứ dào dạt trong ḷng, mẹ đă khó khăn 
									trồng cái cây bây giờ hái quả ngọt. Con th́ 
									cứ nói: thành công của con 10 % là do khổ 
									luyện c̣n 90% là khổ mẹ. 
									
									
									
									Mẹ không thấy khổ chút nào, 
									trong ḷng chỉ mong một ngày nào đó chia tay 
									con trong cuộc đời này, được nghe tiếng đàn 
									của con vào giây phút cuối.