Về Quê
Gh́ chắc volant
Con đường vẫn c̣n dài phía trước
Vẫn hàng cây và những nếp nhà
Những cánh đồng quen thuộc
Biển vẫn xanh
Pataya không đẹp bằng Nha Trang
Đảo san hô sao sánh với ḥn tằm
Đă đến nhà đâu
Mà miên man nỗi nhớ!
13/1/2010
Ru ta ngậm ngùi
Người đàn ông đứng bên này đường một chiều
Người phụ nữ bên kia tay bấm nhanh điện thoại
Em chờ ai
Có niềm vui nào nhân đôi chiều nay
Có nỗi sầu nào tan đi trong tim
Đừng để nhói đau
Người đàn ông tự nhủ
12/1/2010
Kỷ niệm
Vàng tươi đến mấy dă quỳ
T́nh ta đến lúc
đổi th́ phải không
Có c̣n nghe một
thinh không
Vẳng ra tiếng
nhạn gọi bầy dưới kia
Thôi th́ xa,
vậy th́ qua
Để cho tiềm
thức ch́m vào hư vô
Sóng trong hồ
chẳng tràn bờ
Chiều cao
nguyên lạnh vật vờ nỗi đau
12/1/2010
T́nh cha
Ba chẳng thể phân biệt những đứa con ḿnh
Đứa nào khôn ngoan, đứa nào khờ dại
Đứa nào giàu, đứa nào nghèo
Đứa nào thành công, đứa nào thất bại
Ba chỉ nhớ trong những chiều rất buồn
Là tất cả cùng mang họ nhà ta
Rồi một ngày nắng sẽ lên cao
Mang các con về sum họp
Ḷng ba tràn khúc hát an vui
Khi các con là như một
Có giọt lệ nào từ khóe mắt nhăn ?
30/4/2010