Mẹ ơi, mẹ cột giúp
con cái tóc chỗ này.
Không mẹ ơi, cột
ngay chỗ này nè.
Tóc con dài rồi, không phải là
bụi cỏ như ngày xưa sao mẹ cột trên đỉnh đầu.
Mẹ tỉ mỉ cột mái tóc
của con, tay mẹ dường như vụng về không còn khéo léo như ngày xưa. Tóc con dài
quá nửa lưng. Kéo một lọn tóc nhỏ lòn qua sợi dây thun sao mà khó khăn thế.
Mẹ ơi mẹ cột không
đúng rồi, không phải phía sau mà là phía trước này nè.
Mẹ ơi sao nó xù lên
vậy, mẹ cột lại cho con.
Con tháo sợi dây
thun ra khỏi lọn tóc, cầm sợi dây thun quăn queo dính theo những sợi tóc bị đứt
và đưa lại cho mẹ.
Mẹ đứng lên, ngồi
xuống vẫn không cao hơn cô con gái 12 tuổi bao nhiêu. Tay
mẹ run run vì mỏi, đưa lên cao kiên nhẫn cột lại chùm tóc lần nữa. Lần này xem
chừng không khá hơn lần trước bao nhiêu. Con nhíu mày nhìn qua gương và càu
nhàu.
Sao mẹ cột xấu quá
vậy.
Mẹ thấy đẹp mà, nó có hơi phồng
lên một chút có sao đâu, ai mà để ý, vậy là đẹp rồi.
Con bực tức đưa tay
tháo sợi dây thun lần nữa, lần này đứt nhiều sợi tóc hơn vì cử chỉ thô tháo. Con
đau tóc, mẹ cũng đau lòng. Mẹ bực mình.
Tự đi mà cột. Mệt
quá. Có bao nhiêu đó mà mất cả buổi.
Mẹ và con mất vui.
Mẹ đúng hay con đúng, Mẹ sai hay con sai? Mẹ vẫn muốn con phải cầu toàn, nay con
tỉ mỉ chỉn chu sao mẹ lại khó chịu?