Chuông điện thoại reo
	
	- Mẹ ơi, con đau nhức 
	khắp mình mẩy và thấy mệt lắm mẹ à.
	
	Mẹ hoảng hốt
	
	-Thôi chết rồi, con 
	đang ở trong vùng dịch, con rờ trán có sốt không con có đau họng không con?
	
	- Con không biết nữa, 
	con thấy cũng nóng nóng, con cũng đau cổ họng nữa. Con muốn về nhà.
	
	- Con về có nổi không, 
	hay là mẹ vào trong đó với con.
	
	- Con chỉ muốn về nhà 
	, thôi mẹ đừng vào
	
	- Ừ thì con về đi, con 
	nhớ uống Vitamin C nếu có sốt thì uống thuốc hạ sốt nhé. Nhớ mang khẩu trang 
	khi ra ga và trên tàu…
	
	 
	
	Em đang ngồi xem ti vi 
	nghe lỏm cuộc nói chuyện qua điện thoại của mẹ, liền nhảy cẩng lên mừng rỡ: 
	A, chị  sắp về rồi, mừng quá.
	
	 
	
	Buổi tối, trước khi ra 
	ga đón Chị, mẹ dặn Em:
	
	- Chị đang bịnh đó 
	con, về là phải cách ly vào phòng riêng, con không được  ôm chị đâu. Phải 
	đứng cách xa chị một thước, mang khẩu trang trong nhà và phải rửa tay sạch 
	khi đụng vào đồ đạc của chị.
	
	 
	
	Chị về tới trước cổng 
	nhà, Em đứng lấp ló nơi cầu thang nhìn Chị, muốn chạy ra ôm Chị mà mẹ không 
	cho. Chị vào nhà, em lẽo đẽo theo sau giữ khoảng cách một mét. 
	
	Tại bàn ăn, em mang 
	khẩu trang ngồi xới cho chị từng bát cơm.
	
	 
	
	Chị ngồi giữa phòng, 
	đang soạn đồ đạc từ chiếc va-li. Em, khẩu trang che miệng, ngồi trong góc 
	phòng mở to mắt hau háu nhìn. Chị lấy ra một sợi dây đeo cổ hình con bướm 
	rồi đưa em:
	
	-- Chị có cái này cho 
	em nè.
	
	Em reo lên chạy đến, 
	đón lấy sợi dây chuyền ngắm nghía, cất vào tủ rồi chạy ra ngoài rửa tay thật 
	kỹ với xà phòng.