Chiều
nay không hiểu sao cứ hát măi bài hát: Không đến không đi. Bài hát hay quá:
"Thân
này không phải là tôi. Tôi không kẹt vào nơi thân ấy. Tôi là sự sống thênh
thang, chưa bao giờ từng sinh cũng chưa hề từng diệt. Này kia biển rộng trời
cao. Muôn vàn tinh tú lao xao. Tất cả đều biểu hiện tôi. Từ nguồn linh tâm
thức. Từ muôn đời tôi vẫn tự do.
Tử
sinh là cửa ngơ ra vào. Tử sinh là tṛ chơi cút bắt. Hăy cười cùng tôi. Hăy
nắm tay tôi. Hăy vẫn tay chào. Để rồi tức th́ gặp lại. Gặp lại hôm nay. Gặp
lại ngày mai. Chúng ta đang gặp nhau nơi suối nguồn. Chúng ta sẽ gặp nhau.
Từng phút giây trên muôn ngàn nẻo sống! "
Login
vào yahoo, thấy c̣n một vài người bạn, thiếu một vài người bạn. Họ vẫn ở đó,
có khi ẩn khi hiện. Nhưng tại sao, khi thấy họ hiện diện, ta cảm giác an
ḷng. Khi thấy họ biến mất, ta cảm giác nao nao. Dù chẳng khi nào ta gởi đến
một câu chào, sợ rằng phá tan cơi b́nh an của họ.
Nh́n
trong blog, thấy có ai đó nháy mắt cười. Có thể là người quen, có thể là
người lạ. Vậy mà một nụ cười vu vơ hay hàm ư cũng đều làm ta vui. Vậy là "ta
gặp nhau, từng phút giây trên muôn ngàn nẻo sống"
Vào
trong web counter, thấy số page view tăng lên. Ta chợt biết ḿnh đang tồn
tại. Bởi v́ có ai đó c̣n nh́n thấy ḿnh, c̣n t́m ḿnh. Và có thể, chẳng phải
họ t́m ta? Vào xem IP nơi đi nơi đến. Họ đă đến từ nhiều đất nước khác nhau.
Từ những trang khác nhau và lần đến trang này, giống như trong muôn nẻo của
luân hồi người ta đă gieo duyên và lại gặp. Một "dấu vết" đến từ Tasmania.
À, một người bạn hai hôm nay không thấy online, có lẽ đang ở Tasmania rồi.
Một người đến từ Philadelphia, Pennsylvania, xài cái màn h́nh với độ
phân giải 1400 x 1050, chắc là người bạn vẽ của ḿnh rồi. Và cứ như thế,
những dấu vết ngẫu nhiên vô t́nh để lại, đă làm cho ta thấy ấm ḷng!
Thế là
ta lại tiếp tục hát: "Gặp
lại hôm nay, gặp lại ngày mai..."