Mấy ngày 
    nay các báo đăng tải tin tức về em bé Đỗ Ngọc Bảo Trân 18 tháng tuổi, vì 
    khóc nhiều quá nên bị cô bảo mẫu dán băng keo vào miệng, gây hôn mê sâu. Đọc 
    bản tin này tôi không khỏi lạnh người và bật khóc. Nước mắt ứa ra, gây ngạt 
    mũi, tôi càng thương cho em bé hơn. Em đã phải bị ngạt đường thở và không có 
    khả năng há miệng ra để thở phụ, có lẽ em phải oằn oại lắm.
    Đối với 
    một đứa trẻ không biết nói, khóc là ngôn ngữ duy nhất để đưa ra một đòi hỏi 
    với người lớn. 18 tháng tuổi là bé đã biết cười khi nhìn thấy mẹ, khi được 
    người thân ẵm bồng, khi được cầm những đồ chơi lúc lắc, trống rung… Khi em 
    bé khóc, người ta có thể biết em khó chịu trong người, có thể em bé đói 
    bụng, có thể em bị ướt lạnh… Các bác sĩ có thể chẩn đoán được bệnh qua tiếng 
    khóc của em bé, nên chi việc dán miệng cho khỏi khóc là điều không bao giờ 
    có thể được làm đối với một em bé. Ngay cả người lớn chúng ta, cực chẳng đã 
    vì bụi bặm khi đi ra đường phải mang khẩu trang, nhưng đã thấy khó chịu lắm 
    rồi, huống chi một em bé, có làn da non nớt phải tiếp xúc với một loại hoá 
    chất keo dính trong miếng băng keo dán vào miệng. Nếu không xảy ra việc gì 
    thì cũng phần nào tổn thương lớp da quanh môi.
    Tôi nhớ 
    đến cách đây gần hai mươi năm, con gái đầu lòng của tôi lúc 9 tháng tuổi 
    thường hay khóc đêm. Ban ngày cháu vẫn chơi đùa, nhưng khi say ngủ ban đêm 
    thì lại khóc. Khi ấy tôi thường bế con lên và nó lại ngủ say, nhưng đặt 
    xuống giường thì lại khóc. Nhiều người mách bảo phải kiếm bùa, hoặc vì có 
    người khuất mặt nào đó chọc ghẹo nên con nít mới khóc đêm. Nhưng qua nhiều 
    đêm phải ôm con ngủ ngồi, tôi mới hiểu ra là do ngạt mũi nên bé khó chịu, và 
    khi được bế theo thế đứng, thì bé dễ dàng thở được.
    Một chị 
    bạn của tôi khi mới ra trường ngày đầu tiên đi làm ở nhà trẻ, đúng vào lúc 
    trường mới nhập học nên trẻ mới vào khóc ỏm tỏi. Chị dỗ hoài không nín, một 
    cháu khóc nhiều cháu khóc theo. Chị sợ hãi nên bật khóc ngon lành trước mắt 
    bao nhiêu trẻ, thế là các cháu ngạc nhiên không biết vì sao cô giáo khóc, 
    nên chúng nín khóc ngồi im lúng túng nhìn cô giáo. Kỷ niệm đó ăn sâu trong 
    đời đi dạy của chị, kỷ niệm đó  cũng có thể sẽ khắc vào ký ức non trẻ của 
    những đứa bé ngây thơ, qua đó chúng ta có thể biết được rằng trẻ em dù nhỏ 
    bao nhiêu vẫn có những suy nghĩ. 
    Khóc 
    chính là lời nói, là quyền làm người của một đứa trẻ. Chúng ta phải lắng 
    nghe quan sát và thấu hiểu khi em bé khóc.