| "Lần sau không dám nữa..." Nhị Tường 
     23-11-2007 Giữa mùa mưa bão, có người đi mua 
    một chiếc xe mới....  Sau khi cân đối lại ngân sách cá 
    nhân và ngân sách gia đình, tôi quyết định mua một chiếc xe thật đẹp và thời 
    thượng: SCR màu xanh tím. Trở lại cái thời "yêu xe như con" 
    như lúc mới sắm chiếc xe Astrea đầu tiên cách đây mười hai năm. Đi vài cây 
    số về đến nhà lấy khăn ra lau, lòng vẫn hy vọng rằng cái xe nó sẽ vượt được 
    không gian và thời gian để giữ vẹn sự "sắt son" xứng đáng với giá trị không 
    nhỏ của nó: 34 triệu. Vậy mà, cái vô thường đến còn sớm 
    hơn.  Hôm trước dựng xe trước nhà. Một cậu bé mãi mê nhìn quán kem bên 
    kia đường tung  vào  xe cái rầm, nắp pô sứt một miếng, mấy đứa nhỏ 
    lao xao: "Bể rồi cô." "Chết mày rồi" . "Xe mới cáo..." Tôi cũng rụng rời tay chân. Nhìn 
    thằng bé cao kều trong bộ áo quần học sinh rất trắng sạch sẽ. Khuôn mặt cũng 
    rất trắng trẻo thư sinh. Có lẽ là một cậu bé ngoan. Mặt tái mét, cậu bé 
    khoanh tay: - Con xin lỗi cô con không dám 
    nữa. Tôi biết mình không thể làm gì 
    hơn nhưng cũng cố ra vẻ lạnh lùng giận dữ: _ Tao làm gì có cái xe mới nào 
    cho mày tung nữa mà không dám? Xe mới mua ba mươi tư triệu, bây giờ sứt một 
    miếng chắc cũng một triệu, bây giờ phải làm sao. Tính đi, về nói ba mẹ đền 
    đi. Thằng bé mếu máo: _ Dạ, xin cô tha cho con, lần sau 
    con không dám nữa. Tôi lên giọng: _ Tao làm gì còn có cái xe nào 
    nữa mà có chuyện lần sau mà dám với không dám. Cái xe tao dựng đây mà 
    tung cái 
    rầm để bể như thế này mà còn đền không được. Nếu một ông già đứng đây tung một 
    cái ổng lăn đùng ra chết thì làm sao đền mạng. Đi về nói ba mẹ ra đây. Thằng bé khóc nước mắt chảy hai 
    hàng và không dám ngước lên, mắt cứ nhìn và chỗ miếng pô bể: - Xin cô tha cho con. Tôi nhìn cậu bé. Nhìn con gái tôi 
    đang đứng trước thềm với đôi mắt lo lắng, năn nỉ, chừng như rất thông cảm 
    cho cậu bé xui xẻo. Nhìn bảng tên Kiên, lớp 6 trường Âu Cơ, ngôi trường phía 
    sau lưng nhà tôi. Tôi dịu giọng: _ Học lớp mấy rồi, học có giỏi 
    không? Cậu bé vẫn không ngước lên, mếu 
    máo: _ Dạ con học lớp 6, mấy năm trước 
    con được học sinh giỏi, năm nay chưa có xếp lọai. Tôi thở dài: _ Ừ, thôi học giỏi thì đi đi. Tao 
    tha cho là nhờ học giỏi đó. Từ này về sau đi đứng cho cẩn thận. Cậu bé mừng rỡ khoanh tay: _ Dạ con cảm ơn cô, lần sau con 
    không dám nữa. "Lại là lần sau con không dám 
    nữa", tôi lầm bầm. Thiệt là ngây thơ. Tung xe mà cũng dám 
    lần sau nữa sao hả 
    trời.... Dù xót xa cái xe, nhưng tôi không 
    cảm thấy buồn lắm vì cô con gái 9 tuổi của tôi, đứng theo dõi từ đầu đến 
    cuối, nở nụ cười thở phào và mừng cho cậu bé học trò:  _ Mẹ thật là tuyệt vời! Con biết 
    chắc chắn mẹ sẽ tha cho anh ấy. Vâng, một chút xíu nữa, có thể, 
    tôi đã đánh mất sự ngưỡng mộ của con gái mình. 
     |