Sinh nhật con gái
Nhị Tường
☺27-9-2007
Con gái của mẹ. Hôm nay là sinh
nhật của
con, và cũng có lẽ là lần đầu tiên con có một sinh nhật mà không có mẹ bên
cạnh. Điều này đánh dấu sự trưởng thành của con, cũng
đánh dấu con chim non là con đã bắt đầu chắp cánh rời xa tổ ấm.
Mẹ đi
ngang chiếc bàn của con, bây giờ là em con đang ngồi ngay ngắn nơi đó. Nó
thích thú khi thừa hưởng những gì của con để lại, cho dù đó là những thứ
“second-hand”. Nhìn nó mà mẹ nhớ con vô cùng. Con đã ngồi cái bàn này hơn 10
năm ròng, và nhiều lần đêm khuya cũng như sáng sớm, con ngủ gục với cây bút
cầm trên tay. Mẹ biết, con đã vượt một chặng đường thật khó khăn, vượt qua
những cơn đói ngủ, vượt qua những áp lực của sự học để giờ đây .. chuẩn bị
đón nhận một áp lực khác của cuộc đời sinh viên. Nhưng con biết đó, cuộc đời
không bao giờ thôi hết áp lực, cho đến khi sau này con ra đời lập gia đình
vv… Nhưng hãy tự tin, con đã vượt qua được từ khi con còn rất nhỏ, thì lẽ
nào sau này càng lớn khôn, con lại chịu thua sao? Con hãy nhớ rằng em con
luôn thừa hưởng tất cả những gì con để lại, kể cả một "truyền thống" mà con
đã, đang và sẽ vạch ra cho nó!
Mười bảy
lần sinh nhật trước đây của con, mẹ luôn bận bịu. Nếu không là tỉ mỉ làm cho
con cái bánh kem, thì cũng cúi mặt vào nồi bò kho, hoặc chạy bàn cho con
cùng lũ bạn vui chơi. Riêng lần sinh nhật thứ 18 này của con, mẹ cảm thấy
thật trống trải vô cùng.
Không có
con bên cạnh, mẹ lần giở những cuốn album. Mẹ biết sa vào những cuốn album
là không có đường ra. Bao kỷ niệm sẽ hiện lên như một cuốn phim. Một ngày
cách đây 18 năm mẹ đã sinh con ra sau một cơn đau bụng dài. Ai cũng khen mẹ
đẻ nhanh. Nhưng mẹ biết đó là có sự phối hợp của con, con gái thương yêu của
mẹ. Mẹ biết lúc đó con cũng muốn nhanh chóng chui ra để xem cuộc đời này như
thế nào. Đến bây giờ, trước những cái gì mới, mẹ vẫn thấy con rất háo hức.
Nhìn
những tấm hình ngày xưa của con mà tim mẹ giờ cũng còn rộn ràng như thời
khắc đó. Nào là con 9 tháng tuổi nhát gan không chịu đứng chựng nhưng thấy
chị An đứng dậy, con cũng bật đứng lên và bước đi trước sự ngạc nhiên mừng
rỡ của mọi người.
Nào là
con buổi tối nằm thiêm thiếp trong cơn khó thở hõm ức co kéo làm mẹ hoảng
hồn. Nào là con trong tấm hình lao vào vòng tay của bố. Nào là con chụp hình
rất điệu dưới cây nấm trong sở thú. Không hiểu sao, cái kiểu “điệu” này nó
vẫn theo con cho đến tận bây giờ. Nào là con đứng trước trường trong ngày
thi tốt nghiệp tiểu học. Nào là lúc mẹ đón con buổi trưa, buổi chiều tan
học. Nhìn con ra khỏi lớp trong cái áo dài thướt tha, nét mặt lúc nào cũng
có vẻ mệt nhọc vì bài vở, vì đói bụng.. Bây giờ mỗi lần đi ngang qua trung
tâm Anh Ngữ con học, mẹ cũng quay đầu nhìn lại, và mẹ vẫn còn cảm giác là
sau 2 tiếng nữa, phải quay lại đó để đón con.
Còn nữa,
và nhiều quá. Mẹ không cần phải xem lại cũng có thể nhớ hết tất cả. Nhớ cả
những tấm hình … chưa chụp nhưng đã khắc sâu trong tâm trí mẹ. Tấm hình con
ngủ dậy nhăn nhó vì thiếu ngủ. Tấm hình con chạy về nhà ôm mẹ khóc nức nở vì
bị đối xử bất công ở trên lớp học. Tấm hình con thật đói bụng ăn hết một bữa
trưa 2 dĩa cơm. Tấm hình con tập bơi ì ạch dưới hồ bơi. Tấm hình cả nhà ta
đùa với sóng biển mà con thốt lên: “sóng to thế này thật là tuyệt vời”. Đó
là những tấm hình chưa được chụp, nhưng sẽ không bao giờ phai. Trong những
tấm hình đó, mẹ nhìn thấy con trọn vẹn, còn thấy con bướng bỉnh và liều lĩnh
nữa kia. Tính nết này có thể phù hợp với ngành học Quản Trị Kinh Doanh mà
con đã chọn, nhưng không phải lúc nào cũng phù hợp suốt cuộc đời đâu nghen
con.
Mẹ đang
xem những tấm hình con đi thi đại học. Sao mà con xinh xắn thế. Bố dắt con
đi Sài Gòn thi và lo cho con, nên mẹ chỉ còn biết ở nhà cầu nguyện cho con
tâm trí được sáng suốt mà làm bài. Mẹ vẫn nhớ cô Anh bên cạnh nhà có đứa con
gái tên Cát Tường nói rằng: đứa nào tên Cát Tường thì cuộc đời nó suôn sẻ
lắm. Quả thật vậy, ngoài những trục trặc nho nhỏ thì cho đến bây giờ vẫn
suôn sẻ phải không con?
Bây giờ,
mỗi tỗi mỗi sáng, mẹ vẫn chập chờn như vẫn còn trong bổn phận: buổi trưa
phải canh chừng đánh thức con đi học. Buổi tối phải thức khuya để đợi con đi
ngủ. Và tệ nhất là buổi sáng, con cứ hẹn đồng hồ báo thức 3 giờ, để đánh
thức mẹ, còn con thì lại ngủ tiếp. Và mẹ cứ chốc chốc lại thức để canh chừng
xem con có ngủ gục không. Thói quen đó, bây giờ cứ làm mẹ giật mình mỗi
khuya mỗi sáng. Mẹ đã đồng hành với con quá lâu nên bây giờ vắng con mẹ
thấy… lẻ loi thật.
Không
phải mẹ nói những điều đó để làm con gái của mẹ buồn hoặc day dứt đâu. Mẹ
chỉ muốn nói cho con biết rằng dù con đang ở đâu, làm gì; thành công hay
thất bại; con cũng luôn có sự đồng hành của mẹ. Chúc mừng sinh nhật thứ 18
của con. Mẹ yêu con (từ nhiều ngàn năm trước và cho đến nhiều ngàn năm sau
đó con ạ)
|