Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Tạp bút


 

VIẾT CHO Bống

Nhị Tường

Con thương yêu, đă từ lâu mẹ muốn viết cho con, như Bố đă từng viết cho chị Belle. Bố đă gián đoạn, v́ công việc, v́ cuộc sống bộn bề, mẹ cũng e rằng không viết liên tục cho con được, v́ thời gian của mẹ càng ít ỏi hơn.

Buổi sáng chở con đến trường, ṿng tay của con ôm ngang bụng mẹ, mặt con ấp vào lưng mẹ, thỉnh thoảng con lại chùi mũi ngay trong lưng áo mẹ. Ngay lúc đó, mẹ lại hứa ḷng là sẽ viết cho con, cho đứa con gái út khôn ngoan trước tuổi của mẹ. Nhưng rồi khi mẹ đi làm, mẹ lại không c̣n chút rảnh rang để viết. Vậy đó, khi nào có thời gian, mẹ sẽ nguệch ngoạc, không liên tục, nhưng miễn là ghi dấu được chút ǵ đó, phần nào đó h́nh bóng của con và của mẹ, con nhé.

Chiều hôm kia, con về nhà nói với mẹ là con làm lớp trưởng. Mẹ, chị Belle, hết sức ngạc nhiên và vui mừng. Chúc mừng con đă tỏ rơ nội lực của ḿnh. Con của mẹ phải giỏi lắm mới được "dưới một người, trên vạn người" chứ phải không? Mẹ gọi điện, mẹ nhắn tin mấy lần cho bố biết. Ôi chao, cả bố , mẹ và chị Belle không biết được làm lớp trưởng lớp mẫu giáo lớn của một trường mầm non là như thế nào. Mẹ nói thật đó. Thế là con giảng giải; lớp trưởng tức là thay mặt cô giáo, coi chừng lớp khi cô giáo vắng mặt. Ôi, con gái 5 tuổi của mẹ lại khôn ngoan đến thế ư. Chị Belle hỏi: vậy cô giáo đi đâu mà vắng mặt? Coi chừng lớp là coi những ǵ? Con hồn nhiên trả lời: "Cô giáo đi ăn, lớp trưởng ngồi trước mặt bạn, chỉ cho các bạn hát, xem có bạn nào ăn chậm th́ nhắc". Chị Belle hỏi tiếp: "Nếu nhắc rồi, mà bạn vẫn ăn chậm th́ làm sao?" "Th́ đút cho bạn..."

Ra thế, nhưng xem chừng mẹ và chị Belle cũng không tin, con gái của mẹ sinh ngày 1 tháng tư mà. Con tự tin nói: mẹ không tin th́ cứ hỏi cô mà xem. Khi mẹ nói với Bố, bố cũng không mấy tin, nhưng bảo đừng có hỏi cô, kẻo con lại giận.

Thế rồi chiều hôm qua, ngồi sau lưng ôm mẹ trên đường về nhà, con hơi lặng yên hơn những buổi chiều khác, mẹ cũng không hỏi lư do v́ tính con vẫn như thế, con hay im lặng suy nghĩ điều ǵ đó để rồi cuối cùng đặt câu hỏi cho mẹ. Sau một đoạn đường dài yên lặng. Con nói: "Mẹ ơi, lớp trưởng cũng bị khẽ tay nữa mẹ ơi"

Lẽ ra mẹ chỉ viết đến đây, nhưng sau này khi đọc thấy những ḍng này, con sẽ hỏi, v́ sao con lại bị khẽ tay hở mẹ, khi đó mẹ sẽ không c̣n nhớ, và sẽ để lại cho con một điều bứt rứt. Con bị khẽ tay v́ ăn chậm, và ăn xong không chịu đi lau miệng. Chỉ có thế. Con kể: "nhiều bạn bị khẽ tay, nhưng lớp trưởng th́ bị khẽ tay cuối cùng". Chắc là con căng thẳng lắm phải không? Tội nghiệp con tôi quá. (26-9-2003)

H́nh chụp Bống ngày 1-4-2004

 

 


Tạp bút


Home

Khởi đăng: 20/4/2002 - Cập nhật: 23/9/2003